Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời – trai2madongtien – Trang 22

Chương 22 : Nơi tình yêu khởi đầuÔm lấy e. Giờ đây sự hạnh phúc tràn ngập trong nó. Trải qua biết bao dày vò, cuối cùng nó đã có dc e. Niềm vui vỡ òa trong nước mắt. Đôi má hồng ngày nào giờ đang áp vào ngực nó với những giọt nước mắt ấm áp lăn nhẹ thấm vào áo. Ngực nó bây giờ đẫm nước. Đôi mắt nó như nhòe đi, hình ảnh như tan dần trước mắt.

Mưa đã tạnh từ bao giờ nhưng e vẫn ôm nó. Từng bản nhạc New Age có lúc lại réo rắt, bi ai nhưng có lúc lại nhẹ nhàng, sâu lắng rồi cuối cùng vỡ òa trong cảm xúc. Tình yêu của nó cũng vậy. Chợt mỉm cười, nó thấy tình yêu của mình chỉ gói gọn trong những bài nhạc.

Khẽ nói thầm với e :

– Này. Thế em tính ôm a mãi thế ah ?

– ………!

Nó chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời. E vẫn im lặng. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn vang lên. Nâng nhẹ khuôn mặt e. Hai hàng nước mắt đang dần khô lại. Đôi mắt nhắm nghiền đang chìm dần vào một giấc mơ yên bình. Em đã ngủ rồi, nhưng vòng tay vẫn đang ôm lấy nó không hề buông lỏng. E có vẻ như không muốn mất nó một lần nữa. E không muốn nó lại rời xa e để rồi e phải chìm trong tuyệt vọng.

xxxxxxxxxxxxx

Vậy là giữa một không gian vắng lặng của tiếng gió, giữa tiếng rì rào yêu thương của cây và lá. Có hai con người cứ ôm lấy nhau giữa những bản nhạc trằm lắng. Một giấc ngủ thật êm ả, yên bình và đầy yêu thương……

………………

Nắng ban mai tràn ngập trên mặt hồ. Chiếc xe ướt sũng nước vẫn nằm ở đó. Những chiếc lá khô vàng úa như tô điểm thêm cho màu đỏ chói. Bỗng :

“Cộp. Cộp”

Tiếng gõ vào cửa xe đánh thức nó dậy. Bên cạnh nó là e với chiếc áo khoác dày cộm của nó đắp lên người. Mở cửa xe, một giọng nói vang lên :

– Thế cô cậu định ở suốt đây đó ah ?

– Hì hì. Bác thông cảm. Đêm qua cháu vs người yêu ngủ quên mất…….

– Ôi thật hết biết với lũ trẻ bây giờ. Tình yêu lãng mạn thế không biết. Chả bù với tao ngày xưa. Thôi dậy đi. Sáng bảnh mắt ra rồi đấy……

2222222

– Vâng. Cám ơn bác nhé…..

Vuốt nhẹ lên khuôn mặt e. Nó khẽ thầm thì :

– Thôi nào. Dậy đi nàng Nắng. Thần mặt trời đang đi tìm cô con gái của mình kìa…..

– E muốn dc gần a thêm chút nữa. Một chút nữa thôi. Hjhj. Cứ nói với thần Mặt Trời rằng con gái của người đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình rồi. Người không cần tìm nữa đâu. Hôn tình yêu một cái nào….

– Ây dà. Dạo này bạo dạn thế nhỉ……

– Ai bảo anh làm e phải yêu anh chứ. Do anh cả mà thôi. Hjhj.

Môi e lại nhẹ nhàng cuốn lấy nó. Đôi môi mận chín như tham lam hút cả con người nó vào. Nó đáp trả lại sự cuồng nhiệt của e một cách đầy hào hứng. E bây giờ đã là của nó rồi. Tình yêu của nó cuối cùng đã dc đến đáp. 6 năm bỏ ra, không phải là vô ích. Tất cả những gì nó chờ đợi, mong muốn. Nó đã đạt được rồi……

333333333333

Tay e không hề rời bàn tay nó trong suốt quãng đường về. Việc đó khiến nó lái xe có khó khăn đôi chút. Nhưng có hề gì ? Bởi sau ngần ấy thơi gian chia xa. Nó chỉ hận không thể ôm chầm lấy e mà thôi. Đưa e về ks mà sao nó thấy con đường như ngắn quá. Mới chỉ trong chốc lát mà đã phải rời xa e. Luyến tiếc nắm lấy bàn tay mềm mại ấy. Nhưng rồi nó cũng phải buông ra. Mỉm cười, e nở một nụ cười nhẹ nhàng như một nụ xuân hé nở. E vẫn đẹp như ngày nào mới gặp. Tuyết cuối cùng đã rơi rồi. Tuyết ấm lắm e ah………

Nó vui lắm. Sự mong chờ của nó không phải là vô ích. Mặt Trời đã rời xa tất cả để đến với nhân gian. Nơi có tình yêu của một loài hoa. Bây giờ nó đã hiểu. Một tình yêu có chờ đợi, có giày vò thì khi tình yêu đến, loài người mới biết trân trọng. Mới biết được sự thật rằng tình yêu nó đẹp đến thế nào. Một tình yêu pha lê sáng long lanh sẽ không bao giờ lụi tàn……

Xe lăn bánh dưới những tán cây quen thuộc trên đường về nhà. Hôm nay nó vui lắm. Nhiều niềm vui đến với nó cùng một lúc. Được lên chức, được cả nhận tình yêu của cả hai người con gái làm nó như mãn nguyện. Đang chăm sóc vài chậu cảnh thì ba nó dặn dò :

– Ba biết. Mày có chuyện khó nói nhưng công việc vẫn là công việc. Lại vừa mới lên chức. Đừng khiến người ta phải phật lòng. Chiều nay cậu mày xuống. Giờ dừng công việc lại lo lấy xe chở ba đi mua ít đồ kịp chuẩn bị.

– Dạ. Chờ con thay quần áo một tí.

– Uhm…..

Đúng. Cho dù có chuyện gì thì quan hệ vẫn là quan hệ. Cuộc sống là sự ràng buộc giữa các mối quan hệ với nhau. Nó phải tất bật lo cho việc này. Trách nhiệm của nó bây giờ lớn hơn đồng nghĩa với việc nó phải suy nghĩ nhiều hơn và quan trọng là bổng lộc về tay nó cũng nhiều hơn. Ngay từ ngày nó có được quyết định nhậm chức. Những lịch hẹn xin xuống thăm nhà nó cũng nhiều hơn. Những cái bắt tay đầy ẩn ý. Những gói quà đầy bí ẩn được gửi tới kèm. Nhưng nó không nhận. Đây là thời gian đầu. Nó không muốn đem tiếng xấu về cho gia đình mình.

Gần hết buổi chiều thì cậu nó cũng xuống. Cậu tặng ba nó một cây bon sai mà nó biết giá trị cũng không hề nhỏ. Ba nó xưa nay vẫn vậy. Vẫn thích cây cảnh. Chọn một vị trí thật đẹp. Ông cứ đi tới đi lui ngắm nghía hồi lâu rồi lại gật đầu. Cậu nó thì nhìn cười đầy ẩn ý. Đúng là nó phải học điều này từ cậu. Tặng quà cũng là một nghệ thuật. Phải biết người nhận thích gì ? Muốn gì chứ không phải chỉ đơn thuần là đem quà tới. Và cậu nó thì thuộc nằm lòng điều này….

Bữa cơm thân mật diễn ra hết sức vui vẻ. Ba nó uống nhiều lắm. Cả cậu và nó cũng vậy. Guồng máy mà cậu nó sắp đặt bây giờ cũng đã ổn. Bỗng giữa buổi ăn, cậu nó hỏi :

– Con bé hôm trước đi chung là người ở đâu đấy. Tao nhìn nó quen lắm. Không nhớ đã gặp hay nhìn thấy ở đâu rồi….

Ba nó cũng bắt đầu chú ý vào câu trả lời của nó :

– Dạ. Nghe nói là người Sg. Lên đây mở rộng thị trường của gia đình. Con chĩ biết có nhiêu đó thôi.

– Uhm. Nhưng nhìn nó quen lắm. Hôm nào hỏi kĩ xem gia đình nó làm gì. Mà này cũng có vẻ kết e nó nhỉ. Có bao giờ thấy mày dắt ai đi chơi bao giờ đâu….

– Hj. Để hôm sau con hỏi lại. Lâu lâu sống có niềm vui chút chứ cậu. Hehe.

– Liệu cái thân. 25 tuổi rồi đấy. Ba mày không còn trẻ nữa đâu. Cho ông ấy thấy cái niềm vui được có cháu đi nào……

– Rồi rồi. Mọi người cứ hối quá. Con biết mà…..

Cuối buổi, tiễn câu ra về. Đầu óc nó lại vẩn vơ với những suy nghĩ. Sao cậu lại thấy cô bé Xấu Trai quen nhỉ. Dân đi làm lâu năm như cậu thường có trí nhớ rất kĩ nên chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được. Hôm sau hỏi lại e vậy. Nó giờ đang tràn ngập niềm vui trong tình yêu. Cuộc điện thoại dài đằng đẵng với giọng nói ấm áp ngọt ngào từ e khiến giấc ngủ nó yên bình lắm……

Liệu bạn sẽ làm gì ? Khi hai bên là hai người con gái mà bạn đều yêu. Nó không thể chia cách con tim mình. Không thể nào. Giờ đây nó chỉ biết né tránh cái câu hỏi đó. Bạn có thể chia đôi con người mình không ? Không. Và nó cũng vậy. Hai người con gái nó đều yêu và họ cũng tha thiết yêu nó. Bây giờ nó phải làm sao ? Tình cảm không thể cân đo đong đếm được. Nên tâm trạng nó bây giờ dằn xé lắm. Nó có thể làm được gì ngoài sự né tránh bây giờ ?…Câu trả lời nằm ở con tim và suy nghĩ của mỗi người………

Ôm lấy e. Giờ đây sự niềm hạnh phúc tràn ngập trong nó. Trải qua biết bao dày vò, ở đầu cuối nó đã có dc e. Niềm vui vỡ òa trong nước mắt. Đôi má hồng ngày nào giờ đang áp vào ngực nó với những giọt nước mắt ấm cúng lăn nhẹ thấm vào áo. Ngực nó giờ đây đẫm nước. Đôi mắt nó như nhòe đi, hình ảnh như tan dần trước mắt. Mưa đã tạnh từ khi nào nhưng e vẫn ôm nó. Từng bản nhạc New Age có lúc lại réo rắt, bi ai nhưng có lúc lại nhẹ nhàng, sâu lắng rồi ở đầu cuối vỡ òa trong cảm hứng. Tình yêu của nó cũng vậy. Chợt mỉm cười, nó thấy tình yêu của mình chỉ gói gọn trong những bài nhạc. Khẽ nói thầm với e : – Này. Thế em tính ôm a mãi thế ah ? – ……… ! Nó chờ đón rất lâu nhưng vẫn không có câu vấn đáp. E vẫn im re. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn vang lên. Nâng nhẹ khuôn mặt e. Hai hàng nước mắt đang dần khô lại. Đôi mắt nhắm nghiền đang chìm dần vào một giấc mơ yên bình. Em đã ngủ rồi, nhưng vòng tay vẫn đang ôm lấy nó không hề buông lỏng. E có vẻ như như không muốn mất nó một lần nữa. E không muốn nó lại rời xa e để rồi e phải chìm trong vô vọng. Vậy là giữa một khoảng trống tĩnh mịch của tiếng gió, giữa tiếng rì rào yêu thương của cây và lá. Có hai con người cứ ôm lấy nhau giữa những bản nhạc trằm lắng. Một giấc ngủ thật êm ả dịu dàng, yên bình và đầy yêu thương …………………… Nắng ban mai tràn ngập trên mặt hồ. Chiếc xe ướt sũng nước vẫn nằm ở đó. Những chiếc lá khô vàng úa như tô điểm thêm cho màu đỏ chói. Bỗng : “ Cộp. Cộp ” Tiếng gõ vào cửa xe thức tỉnh nó dậy. Bên cạnh nó là e với chiếc áo khoác dày cộm của nó đắp lên người. Mở cửa xe, một giọng nói vang lên : – Thế cô cậu định ở suốt đây đó ah ? – Hì hì. Bác thông cảm. Đêm qua cháu vs tình nhân ngủ quên mất ……. – Ôi thật hết biết với lũ trẻ giờ đây. Tình yêu lãng mạn thế không biết. Chả bù với tao rất lâu rồi. Thôi dậy đi. Sáng bảnh mắt ra rồi đấy …… – Vâng. Cám ơn bác nhé ….. Vuốt nhẹ lên khuôn mặt e. Nó khẽ thầm thì : – Thôi nào. Dậy đi nàng Nắng. Thần mặt trời đang đi tìm cô con gái của mình kìa ….. – E muốn dc gần a thêm chút nữa. Một chút nữa thôi. Hjhj. Cứ nói với thần Mặt Trời rằng con gái của người đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình rồi. Người không cần tìm nữa đâu. Hôn tình yêu một cái nào …. – Ây dà. Dạo này mạnh dạn thế nhỉ …… – Ai bảo anh làm e phải yêu anh chứ. Do anh cả mà thôi. Hjhj. Môi e lại nhẹ nhàng cuốn lấy nó. Đôi môi mận chín như tham lam hút cả con người nó vào. Nó đáp trả lại sự cuồng nhiệt của e một cách đầy hào hứng. E giờ đây đã là của nó rồi. Tình yêu của nó ở đầu cuối đã dc đến đáp. 6 năm bỏ ra, không phải là vô ích. Tất cả những gì nó chờ đón, mong ước. Nó đã đạt được rồi …… Tay e không hề rời bàn tay nó trong suốt quãng đường về. Việc đó khiến nó lái xe có khó khăn vất vả đôi chút. Nhưng có hề gì ? Bởi sau ngần ấy thơi gian chia xa. Nó chỉ hận không hề ôm chầm lấy e mà thôi. Đưa e về ks mà sao nó thấy con đường như ngắn quá. Mới chỉ trong chốc lát mà đã phải rời xa e. Luyến tiếc nắm lấy bàn tay thướt tha ấy. Nhưng rồi nó cũng phải buông ra. Mỉm cười, e nở một nụ cười nhẹ nhàng như một nụ xuân hé nở. E vẫn đẹp như ngày nào mới gặp. Tuyết ở đầu cuối đã rơi rồi. Tuyết ấm lắm e ah ……… Nó vui lắm. Sự mong đợi của nó không phải là vô ích. Mặt Trời đã rời xa toàn bộ để đến với nhân gian. Nơi có tình yêu của một loài hoa. Bây giờ nó đã hiểu. Một tình yêu có chờ đón, có giày vò thì khi tình yêu đến, loài người mới biết trân trọng. Mới biết được thực sự rằng tình yêu nó đẹp đến thế nào. Một tình yêu pha lê sáng lộng lẫy sẽ không khi nào lụi tàn …… Xe lăn bánh dưới những tán cây quen thuộc trên đường về nhà. Hôm nay nó vui lắm. Nhiều niềm vui đến với nó cùng một lúc. Được thăng quan tiến chức, được cả nhận tình yêu của cả hai người con gái làm nó như mãn nguyện. Đang chăm nom vài chậu cảnh thì ba nó dặn dò : – Ba biết. Mày có chuyện khó nói nhưng việc làm vẫn là việc làm. Lại vừa mới thăng quan tiến chức. Đừng khiến người ta phải phật lòng. Chiều nay cậu mày xuống. Giờ dừng việc làm lại lo lấy xe chở ba đi mua ít đồ kịp sẵn sàng chuẩn bị. – Dạ. Chờ con thay quần áo một tí. – Uhm ….. Đúng. Cho dù có chuyện gì thì quan hệ vẫn là quan hệ. Cuộc sống là sự ràng buộc giữa những mối quan hệ với nhau. Nó phải quay quồng lo cho việc này. Trách nhiệm của nó giờ đây lớn hơn đồng nghĩa tương quan với việc nó phải tâm lý nhiều hơn và quan trọng là bổng lộc về tay nó cũng nhiều hơn. Ngay từ ngày nó có được quyết định hành động nhậm chức. Những lịch hẹn xin xuống thăm nhà nó cũng nhiều hơn. Những cái bắt tay đầy ẩn ý. Những gói quà đầy huyền bí được gửi tới kèm. Nhưng nó không nhận. Đây là thời hạn đầu. Nó không muốn đem tiếng xấu về cho mái ấm gia đình mình. Gần hết buổi chiều thì cậu nó cũng xuống. Cậu khuyến mãi ngay ba nó một cây bon sai mà nó biết giá trị cũng không hề nhỏ. Ba nó lâu nay vẫn vậy. Vẫn thích hoa lá cây cảnh. Chọn một vị trí thật đẹp. Ông cứ đi tới đi lui ngắm nghía hồi lâu rồi lại gật đầu. Cậu nó thì nhìn cười đầy ẩn ý. Đúng là nó phải học điều này từ cậu. Tặng quà cũng là một thẩm mỹ và nghệ thuật. Phải biết người nhận thích gì ? Muốn gì chứ không phải chỉ đơn thuần là đem quà tới. Và cậu nó thì thuộc nằm lòng điều này …. Bữa cơm thân thiện diễn ra rất là vui tươi. Ba nó uống nhiều lắm. Cả cậu và nó cũng vậy. Guồng máy mà cậu nó sắp xếp giờ đây cũng đã ổn. Bỗng giữa buổi ăn, cậu nó hỏi : – Con bé hôm trước đi chung là người ở đâu đấy. Tao nhìn nó quen lắm. Không nhớ đã gặp hay nhìn thấy ở đâu rồi …. Ba nó cũng mở màn quan tâm vào câu vấn đáp của nó : – Dạ. Nghe nói là người Sg. Lên đây lan rộng ra thị trường của mái ấm gia đình. Con chĩ biết có nhiêu đó thôi. – Uhm. Nhưng nhìn nó quen lắm. Hôm nào hỏi kĩ xem mái ấm gia đình nó làm gì. Mà này cũng có vẻ như kết e nó nhỉ. Có khi nào thấy mày dắt ai đi chơi khi nào đâu …. – Hj. Để hôm sau con hỏi lại. Lâu lâu sống có niềm vui chút chứ cậu. Hehe. – Liệu cái thân. 25 tuổi rồi đấy. Ba mày không còn trẻ nữa đâu. Cho ông ấy thấy cái niềm vui được có cháu đi nào …… – Rồi rồi. Mọi người cứ hối quá. Con biết mà ….. Cuối buổi, tiễn câu ra về. Đầu óc nó lại vẩn vơ với những tâm lý. Sao cậu lại thấy cô bé Xấu Trai quen nhỉ. Dân đi làm lâu năm như cậu thường có trí nhớ rất kĩ nên chắc như đinh không thể nào nhầm lẫn được. Hôm sau hỏi lại e vậy. Nó giờ đang tràn ngập niềm vui trong tình yêu. Cuộc điện thoại cảm ứng dài đằng đẵng với giọng nói ấm cúng ngọt ngào từ e khiến giấc ngủ nó yên bình lắm …… Liệu bạn sẽ làm gì ? Khi hai bên là hai người con gái mà bạn đều yêu. Nó không hề chia cách tâm hồn mình. Không thể nào. Giờ đây nó chỉ biết tránh mặt cái câu hỏi đó. Bạn hoàn toàn có thể chia đôi con người mình không ? Không. Và nó cũng vậy. Hai người con gái nó đều yêu và họ cũng tha thiết yêu nó. Bây giờ nó phải làm thế nào ? Tình cảm không hề cân đo đong đếm được. Nên tâm trạng nó giờ đây dằn xé lắm. Nó hoàn toàn có thể làm được gì ngoài sự tránh mặt giờ đây ? … Câu vấn đáp nằm ở con tim và tâm lý của mỗi người ………

Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận