Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn – Dị Thanh Trần

Khi Chung Dịch một lần nữa chạy đến khu vui chơi giải trí công viên Tần nguyệt thì thấy Giang Tử Khâm đứng tựa lan can ngọc bạch cầu Đồng Bản đang vẽ chân dung đôi tình nhân trẻ phía trước. Mới chớm hè, Giang Tử Khâm mặc áo phông thun dài tay màu trắng ngà, vạt áo giắt lồng phồng trong chiếc váy lửng màu lam sáng, đi tất trắng đến đầu gối, giày bệt thắt dây, lộ đôi chân mảnh dẻ, thẳng tắp, body toàn thân một vẻ tươi tắn, linh động. Ánh mặt trời êm ả dịu dàng dát ánh vàng lên người cô, trông như những cô gái trên bìa tạp chí nào đó. Lúc đưa Giang Tử Khâm đi vẽ trong thực tiễn, Chung Dịch nói đùa với cô : “ Trông em ngày càng giống nghệ sĩ trẻ rồi đấy. ” Cặp mi đen dài chớp nhẹ, như cánh bướm, đôi mắt trong veo chú ý nhìn anh, cô tinh nghịch, nói to : “ Chẳng phải em vẫn luôn là nghệ sĩ trẻ sao ? ” Chung Dịch bước đến, đứng bên cạnh Giang Tử Khâm, chào cặp tình nhân phía trước, rồi liên tục xem cô vẽ. Một làn gió nhẹ lên từ mặt hồ thổi tới, làm rối mái tóc dài của Giang Tử Khâm, mấy sợi tóc mai của cô vờn qua má Chung Dịch. Anh đón lấy, quấn vào ngón tay, đưa lên hít nhẹ, vẫn thoảng mùi tóc gội đầu, rồi vừa hấp tấp vội vàng vừa lưu luyến giắt vào sau tai cho cô. Giang Tử Khâm không mấy quan tâm hoặc đã quá quen với những cử chỉ đó, cô giơ bút chì trước mặt, ước đạt tỉ lệ của nhân vật rồi cúi đầu vẽ tiếp. Người đàn ông trẻ không nhu yếu vẽ cho mình, lúc này lơ đãng đứng tựa hàng lan can phía sau. Anh ta mặc bộ comle đen, thắt cà vạt ngay ngắn, trông lịch sự và sang trọng và quý phái. Ánh mắt lạnh chỉ lướt qua mặt Giang Tử Khâm rồi chuyển sang Chung Dịch bên cạnh, cũng hờ hững như vậy, sau cuối cúi đầu, rất chậm khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Một chiếc nhẫn tương tự như đeo trên ngón tay cô gái đối lập. Là vợ chồng, hoặc sắp kết hôn. Chung Dịch thầm nghĩ. Cây bút trên tay Giang Tử Khâm lướt rất nhanh. Trán lấm tấm mồ hôi. Chung Dịch biết cô lại mở màn nóng vội, anh khẽ đập vai cô : “ Cứ từ từ, không ai thúc giục em cả, nhìn chỗ này đi, rõ ràng nên … ” “ Hứ ! ” Giang Tử Khâm ngắt lời anh, đôi mắt dài liếc nhanh, như một cái lườm vô tình, nửa giận nửa không, giọng hơi bực : “ Khi vẽ, em ghét nhất bị người khác xen vào. ” Chung Dịch khẽ cười, nếu trước mặt không có người đang nhìn, anh đã véo mũi cô : “ Không góp ý làm thế nào tân tiến, em tưởng ai sinh ra cũng là Van Goth, Monet chắc ? ” Lần này Giang Tử Khâm bực mình thật sự, mặt ửng hồng khẽ trách : “ Ái chà, thầy Chung, thầy nhiều lời quá, em buốt hết cả tai rồi. ” Gần đây Chung Dịch rất dị ứng với từ “ thầy ”, nếu người khác nói ra còn được, nhưng lời từ miệng Giang Tử Khâm giống như mũi tên nhọn có lửa, tiên phong cắm vào da thịt anh sau đó thiêu cháy cả người anh. Nói thế có quá không ? Không hề, ai ở vào vị thế của anh, cũng đều thấy ngại. Mặc dù phải tiến công một pháo đài trang nghiêm, nhưng anh tin, trước sau cô bé này cũng là của anh. Mối tình thầy trò, đề tài này xem chừng hơi nhạy cảm. Cũng may, năm nay cô đã học năm thứ ba, chỉ một năm nữa là tốt nghiệp. Mười phút sau, Giang Tử Khâm triển khai xong bức họa, đang gỡ những chiếc đinh ghim ra, Chung Dịch vừa giúp cô vuốt phẳng những lỗ ghim, vừa trách : “ Tôi đã nhiều lần nhắc nhở em, không nên dùng đinh ghim, sẽ để lại những lỗ thủng, tác động ảnh hưởng đến bức họa ”. Giang Tử Khâm chẳng bận tâm đến lời Chung Dịch, lặng lẽ bỏ những chiếc đinh vào túi, thu dọn đồ nghề, lấy lại bức họa trong tay anh, chun mũi làm xấu với anh : “ Thầy đúng là, người thì cao, nói thì dài, làm thế nào khá được ? ” Cô giơ hai tay phác cử một cử chỉ diễn đạt “ nói dài thế này ”, “ người cao thế này ”, cố ý phác ra độ dài trước lớn hơn độ dài sau. Chung Dịch bất lực nhìn cô bât cười, lại nhắc câu đã nói bao lần : “ Thôi được, Tử Khâm em đúng, em luôn đúng ”. Cô gái phía trước cảm thấy hơi kinh ngạc, rõ ràng cô bạn kia gọi chàng trai là thầy, nhưng cư xử thân thương như một cặp tình nhân. Cô kéo tay áo người đàn ông, chạm vào bàn tay ấm cúng của anh, vội nắm lấy, rồi tỳ cằm lên vai anh rỉ tai. Anh ta lắng nghe. Môi hơi nhếch một nụ cười mơ hồ, ánh mắt đặc biệt quan trọng êm ả dịu dàng, cô nói xong, anh âu yếm vuốt tóc cô, khẽ nhún vai, ý bảo “ có gì lạ đâu ”. Giang Tử Khâm đưa bức tranh cho cô gái. Mười ngón tay cô ta mảnh dẻ, trắng muốt, hơi giống tay cô, chỉ khác trên ngón tay áp út có chiếc nhẫn kim cương xanh lè, màu xanh huyền bí đó, dưới ánh mặt trời càng long lanh kỳ ảo. Không biết cách đây bao lâu, Giang Tử Khâm đã nhìn thấy trên mạng loại kim cương màu xanh kỳ vọng đó, hùng hồn công bố, mình cũng muốn có chiếc nhẫn như vậy. Người đàn ông trẻ ngồi sưởi nắng trên chiếc ghế mây, tay cầm bút máy liên tục ký vào tập tài liệu trên tay, nghe cô nói vậy, liền lật trái tài liệu trên tay, soàn soạt vẽ gì đó. Không đầy mười phút sau, từ tốn bước đến, chìa tờ giấy trước mặt cô. “ Chiếc nhẫn thế này vừa lòng chứ ? ” Anh vẽ ra chiếc nhẫn sáng tạo độc đáo phong cách thiết kế đã có trong đầu, chỉ mấy nét phác thảo, một khuôn hình tuyệt vời tinh mĩ đã hiện ra trên giấy. Anh vốn là một người kinh doanh mưu trí tuyệt đỉnh công phu, trọn vẹn không giống một người biết hội họa. Vì vậy, nhìn chiếc nhẫn, Giang Tử Khâm thoáng sững sờ. Song lập tức trấn tĩnh, nhoẻn cười : “ Nếu đính thêm viên kim cương xanh thì em sẽ vừa lòng ”. Anh đặt tài liệu xuống, tay nâng mặt cô lên : “ Tiểu Man, có biết kim cương xanh đắt thế nào không ? ” Miệng nói như vậy, nhưng trông anh không có vẻ như hụt hẫng chút nào, anh có đủ tiền để mua một thứ đắt tiền như vậy làm quà tặng Tặng Kèm – chỉ cần anh muốn. Anh không nói, ai kết hôn, kết hôn với ai. Cầm bức họa trong tay, Giang Tử Khâm đùng một cái ngơ ngẩn. Cô gái rút bức vẽ trong tay cô, không rút được, khẽ gọi : “ Bạn ơi, bức vẽ … ” Chung Dịch ở bên khẽ nhắc, Giang Tử Khâm mới sực tỉnh, đưa cho cô ta. “ Hai mươi đồng, cảm ơn ! ” Tiền công, vẫn lấy giá cũ, lúc này nhắc lại, có vẻ như muốn chứng minh điều gì. Cô gái trẻ ngắm mình trong bức họa, mỉm cười, “ Ngạn Tịch, anh xem này giống quá, đẹp thật, rất sôi động ”. Chung Dịch phấn khởi vì lời khen, quàng tay ôm bờ eo mảnh dẻ của Giang Tử Khâm, rồi nắm lấy tay cô. Người đàn ông được gọi là Ngạn Tịch có vẻ như hờ hững, ánh mắt như lơ đãng dừng lại trên bàn tay nắm chặt của cô họa sỹ và người đàn ông trẻ bên cạnh. Anh ta rút trong ví ra tờ giấy bạc một trăm ngàn màu hồng tươi, nhét vào trong tay Giang Tử Khâm, nói rất nhỏ : “ Không cần trả lại ”. Nhưng cô không chịu, rút ví tiền hình con thỏ tai dài rất đáng yêu – món quà quý do một người khuyến mãi ngay để dỗ cô lúc cô tức giận. Đồng thời lặng lẽ rút tay khỏi tay Chung Dịch. Trong một thoáng, có vẻ như nhớ tới điều gì, cảm thấy chiếc ví trong tay vốn vật liệu cốt tông thướt tha bỗng trở nên cứng như đá. Vội vàng trấn tĩnh, như sợ bị người khác nhìn thấy, hấp tấp vội vàng tìm tiền trả lại. Người đàn ông có vẻ như hoảng sợ, hình như không biết nên tỏ thái độ thế nào, ở đầu cuối vẫn nhận lại tiền thừa. Lúc này, Giang Tử Khâm vẫn cúi đầu, sắp xếp vật dụng trong balo, không bận tâm đến anh ta. Còn cô gái, cuộn xong bức vẽ, vui tươi hỏi Giang Tử Khâm : “ Cô vẫn liên tục học vẽ ư ? Không ngờ hoàn toàn có thể vẽ đẹp như vậy. ” Giang Tử Khâm đang định xua tay khước từ lời khen, thì Chung Dịch đã vấn đáp thay : “ Học được một năm rưỡi rồi, nhưng thời hạn nghiêm túc học thực sự chỉ mới tám tháng, cô ấy là học trò xuất sắc của tôi đấy. ” Tám tháng, đúng bằng thời hạn cô rời xa anh. Cô gái vỗ tay tán thưởng : “ Vậy thì quá siêu. Hồi nhỏ cha mẹ tôi mời không ít giáo viên đến dạy hội họa cho tôi, nhưng đều thất bại, đến giờ tôi vẫn vẽ như học viên lớp một. ” Chung Dịch gật đầu : “ Chuyện vẽ vời cũng yên cầu chút năng khiếu sở trường, họa sỹ trên đời nhiều vô kể nhưng có mấy người thành danh ”. “ Vậy cô bạn này quả thực có năng khiếu sở trường. ” “ Có thì có … ” Chung Dịch lại quàng tay kéo Giang Tử Khâm vào người, sau khi âu yếm xoa đầu, còn thân thương hôn nhẹ vào trán cô, nói tiếp : “ … nhưng không chịu cố gắng nỗ lực. Cô thấy đấy, tôi vừa góp ý một chút ít đã xù lông nhím rồi. ” Giang Tử Khâm cười bẽn lẽn, dùng khuỷu tay huých anh, cố ý nghiêm mặt nói : “ Phát ngôn thận trọng chút đi. ” Chung Dịch cười khoái trá, tạm biệt đôi tình nhân, khoác vai cô quay đi, nhưng lời thầm thì còn vẳng lại : “ Bây giờ chúng mình đi xe đạp điện đôi chấp thuận đồng ý không ? Bữa trưa sẽ ăn thịt nướng, tuần trước em đã thèm dỏ dãi rồi … ” Cô gái trẻ nhìn theo bọn họ, lòng thầm ngưỡng mộ, tình yêu tuổi đó sao mà ngây thơ, chất phác. Chỉ cần đối tốt một chút ít với những cô bé, hứa một lời vu vơ, cũng khiến những cô mê mệt, sống chết chạy theo. Cô khoác tay người đàn ông, khung hình quyến rũ dựa vào anh, giọng thoáng buồn : “ Ngạn Tịch, chúng mình về thôi. ” Tâm trí người đàn ông đang ở tận đâu đâu, lúc này mới như sực tỉnh, mới vội bước theo : “ Ừ, về thôi. ” Giang Tử Khâm và Chung Dịch có một ngày đi dạo xả láng, tiên phong là đạp xe mấy vòng quanh khu vui chơi giải trí công viên Tần Nguyệt, sau đó bận rộn với món thịt nướng tự chọn, mấy lần bị dầu bắn vào người, Giang Tử Khâm tá hỏa hét toáng lên. “ Có anh, có anh ”. Chung Dịch đi đến, đứng che cho cô, bỏ thịt lên vỉ nướng : “ Làm bỏng đôi tay chơi dương cầm này thì đắc tội lớn ”. Giang Tử Khâm bỗng trở nên trầm lặng, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn Chung Dịch trổ tài nướng thịt, trái tim cô tựa miếng bọt biển hút đầy chất bẩn, đang từ từ thải ra, làm ô nhiễm cả lồng ngực. Lại nhìn đôi tay mình, những ngón tay thon dài, mảnh dẻ, sinh ra như để chơi dương cầm. Anh từng nói rất thích bàn tay cô, từng nâng niu bấm, sửa từng chiếc móng. Cô thường gục lên đùi anh, có ánh mặt trời hắt qua hành lang cửa số, ấm cúng chiếu rọi những ngóc ngách trong phòng. Khi đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc xá, Chung Dịch chưa muốn đi, nấn nã mãi : “ Kis goodbye, được không ? ” Mặt Giang Tử Khâm thoáng cứng lại, nói vui : “ Thôi khỏi, có phải chia tay giã biệt gì đâu. Vả lại ở đây đông người, lỡ bị nhìn thấy lại tổn thương thuần phong mĩ tục ”. Chung Dịch bật cười, nhưng anh cảm thấy tâm trạng Giang Tử Khâm không vui như lời nói của cô, liền bước lên cầu thang, định xoa đầu cô, không ngờ cô né sang một bên, lẩn tránh. “ Em lên phòng đây. ” Giang Tử Khâm vẫy tay tạm biệt, có vẻ như hơi lúng túng. Chung Dịch không nói thêm nửa câu, vội bước theo, một tay kéo cánh tay, một tay lùa vào mái tóc dài sau gáy, giữ đầu cô, áp môi xuống. “ Nếu em cứ như sáng nay thì tốt ” Chung Dịch hôn nhẹ môi cô. Nhớ lại cảnh vẽ tranh ban sáng, sự thân thiện như thế, trước đây giữa họ tuyệt nhiên chưa có. Giang Tử Khâm vội đẩy anh ra, quay người chạy vụt lên tầng, để lại Chung Dịch đứng ngẩn, ngơ ngác. Trong ánh mắt của những người xunh quanh, cô giống như một cô gái hư, da đầu tê bì xấu hổ, chỉ muốn chạy trốn. Đi đến hiên chạy dọc tầng hai, vô tình nhìn ra ngoài, thấy một chiếc Maybach mới cứng đang chạy trên con đường nhựa phía dưới. Cô đi, nó cũng đi, cô dừng nó cũng dừng. Tuy anh đã đổi xe nhưng sao cô không nhận ra ? Điện thoại trong túi sắc bắt đấu reo, nhạc chuông là một bản dương cầm đơn thuần. Chính là bản nhạc anh đã chơi mẫu cho cô, bị cô bí hiểm ghi âm. Tuy nhiên, khi Giang Tử Khâm lấy hết can đảm và mạnh mẽ rút điện thoại cảm ứng ra thì bị chiếc đinh gim trong túi đâm vào tay đau điếng, một giọt máu nhỏ tròn vo diện ra giữa đầu ngón tay, ở đầu cuối cũng sờ thấy chiếc điện thoại di động lạnh ngắt. Nhưng cô không dám lên tiếng, luôn cảm thấy là một cuộc đua, ai nói trước người ấy thua. Khoảng cách giữa họ xa như vậy, vốn tưởng chỉ cần cả hai bước tới, nhất định có ngày đến đích. Nhưng không ngờ, cứ như có một bàn tay vô tình đẩy họ đi ngược nhau, liên tục đùa bỡn họ. Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông đặc biệt quan trọng trầm, vẫn bình thản nhưng đầy uy lực, đưa mệnh lệnh không hề kháng cự : “ Xuống đây ! ”

10Có bài mới Re: Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn – Dị Thanh Trần – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2

Giang Tử Khâm đi vào phòng, để đồ nghề lên bàn. Vốn định đi, nhưng chính lúc quay người bước ra, lại nặng nề ngồi xuống như đã kiệt sức, tự rót cho mình cốc nước nóng, vừa thổi vừa uống.

Cô bạn cùng phòng, Văn Song Song bước vào, trên môi là nụ cười vừa ngạc nhiên vừa hiếu kì, đặt cánh tay mảnh dẻ lên vai cô: “Có một con Maybach đỗ dưới tầng, đến khu trường mới đã lâu, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy”.

Giang Tử Khâm uống mấy ngụm nước rồi bỏ cốc xuống, bắt chước cô bạn, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật à, vậy mà tớ không thấy, lát nữa ra ngó một cái xem sao”.

Văn Song Song nheo mắt nhìn Giang Tử Khâm, nắm vai cô lắc mạnh: “Cậu mà không biết? Tớ thấy chính là anh chàng ngày trước của cậu. Anh ta thích nhất loại xe đó, năm xưa đến đón cậu, cũng thường đi con xe ấy.”

Giang Tử Khâm không biết điệu bộ mình có thành thật không, hơi nhướn mày, chành môi: “Anh chàng nào của tớ, họ tiền hay họ bạc?”

Văn Song Song biết Giang Tử Khâm giả vờ, nhưng chưa vội bóc mẽ, đi về giường mình khoan khoái nằm xuống, miệng lẩm bẩm: “Cái trò vờ vịt của hai người định qua mắt đây chắc? Hi hi, nhưng đây không có hứng can dự vào đâu”.

Giang Tử Khâm cười nhạt, dù đã quá quen những lời châm chọc, nhưng vẫn thấy khó chịu. Di động lại reo, vừa nhìn dãy số, vội tắt máy. Lát sau đổ cả ví tiền lẫn đinh ghim trong túi sắc ra, nhặt mấy chục đồng rồi vội vàng lao xuống.

Kha Ngạn Tịch ngồi trên ghế sau, khi Giang Tử Khâm lên xe, hai người đương nhiên ngồi cạnh nhau, chỉ cách khoảng hai mươi phân. Cả người Giang Tử Khâm gần như ép vào cửa xe, không muốn có bất cứ đụng chạm nào tới anh.

Kha Ngạn Tịch hơi nghiêng đầu nhìn cô, vẫn giọng trầm trầm bảo lái xe: “Đi thôi!”

Cậu lái xe đã nửa năm không lái cho hai người, cũng biết giữa họ có chuyện, lúc này hơi băn khoăn, hỏi: “Kha tiên sinh, đi đâu?”

Kha Ngạn Tịch thoáng ngây người. Đi đâu? Trước kia chỉ cần anh nói “đi thôi” là cậu ta tự hiểu về biệt thự. Ở đó anh dành riêng cả một tầng cho cô, có phòng dương cầm, phòng sách, cô thường nói, trong căn nhà thế này sống cả đời cũng không thấy chán.

Hay lúc đi bãi biển ở ngoại ô Hàn Phủ. Cô luôn mặc kiểu áo tắm cổ điển nhất, quấn người kín mít lại quàng thêm khăn tắm, chê cô bảo thủ thì nhất quyết không thừa nhận. “Em sợ rám nắng”. Cô thẳng thắn giải thích.

Kha Ngạn Tịch hạ bớt kính xe, gió hè mát mẻ ùa vào, vờn qua đầu, lúc này anh mới thấy dễ thở chút ít.

“Cứ đi đi”. Cũng chỉ có thể như vậy.

Đầu ngón tay Giang Tử Khâm vẫn đang chảy máu, từ lúc lên xe, cô vẫn dùng khăn giấy lau. Từ bé cô đã rất sợ những vết thương như thế, tuy nhỏ những vẫn nhói đau tận xương.

Lúc này Kha Ngạn Tịch nhìn thấy, nhưng anh vẫn giữ dáng ngồi thẳng, chỉ hơi cúi đầu, uể oải liếc qua.

“Thật khéo, lại gặp hai người, còn có nhã ý đến xem em vẽ. Cô ấy đẹp thật”.

Giang Tử Khâm nhét khăn giấy vào túi, như vô tình nhắc đến cô gái ban sáng: “Hai người rất đẹp đôi, tên là Phương Thái phải không?”

Kha Ngạn Tịch khẽ “ừ”, ánh mắt thâm trầm không biết nhìn đi đâu, lát sau mới nói tiếp, giọng quá đỗi dịu dàng: “Cô ấy rất tốt, dịu dàng lương thiện, thông minh, tính tình cũng tốt.”

Để anh nói ra những mĩ từ khen ngợi như vậy quả không dễ, Giang Tử Khâm nhói lòng, nhưng vẫn mỉm cười, vui vẻ: “Gia thế cũng rất xứng với anh, tóm lại hai người là một cặp trời sinh.”

Ktn khẽ cười, “Đúng vậy”. Sau đó lập tức chuyển chủ đề, lúc này anh đã có lý do nhìn thẳng vào cô: “Ồ, em cũng khá lắm, béo ra, trông càng trắng.”

Giang Tử Khâm cũng nhìn anh, nhìn đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn loáng thoáng, đôi má gầy, chiếc cằm nhọn…cô không dám nhìn nữa, quay mặt đi, nụ cười cứng đờ, “Trong lòng thoải mái nên béo ra, lại ăn tốt, còn anh thì gầy đi nhiều, cô ấy không nấu các món ngon cho anh sao? Mà cũng phải, tiểu thư nhà giàu, đâu biết làm những việc ấy”.

“Cô ấy không biết làm nhưng nhà có đầu bếp, anh ăn rất nhiều, béo lên không ít, là em không nhận ra thôi”.

Hai người im lặng hồi lâu, chủ đề sức khỏe cũng đã cạn, chẳng còn gì để nói. Gió từ cửa sổ thốc vào, ngoài tiếng động cơ, trong xe hoàn toàn im ắng.

Kha Ngạn Tịch hơi khép mắt, Giang Tử Khâm tay bấu chặt xuống ghế, cả hai đều nghĩ, nói gì đi chứ, nói gì cũng được.

“Người đó…”

“Đưa em đi…”

Cả hai cùng lên tiếng. Âm thanh chùng nhau, nhưng không hài hòa.

“Em nói trước đi.” Kha Ngạn Tịch lịch sự nói.

Giang Tử Khâm xua tay, “Thôi, anh nói trước”. Chơi suốt một ngày, cô quả đã thấm mệt.

Kha Ngạn Tịch thấy mặt cô hơi nhợt nhạt, nên cũng không ép, anh hỏi: “Người ban sáng là bạn trai của em?”

Cô không ngạc nhiên vì biết thế nào anh cũng hỏi chuyện này, “Cứ coi là vậy, cũng là thầy giáo của em nữa.”

“Anh biết, em theo anh ta học vẽ.” Anh tự nói ra, tưởng vừa rồi đã hiểu tất cả, nhưng câu sau lại hỏi: “Tại sao đột nhiên lại thích học vẽ? Trước đây dạy em, em nhất định không chịu học, chỉ thấy chăm chỉ tập đàn.”

Giang Tử Khâm tiếc là không bịt tai lại, anh thản nhiên cười cợt nhắc lại chuyện xưa, khiến cô quá bất ngờ. Những ngày đó sống như thiên đàng, ai ngờ bây giờ lại rơi thẳng xuống địa ngục.

“Đừng nhắc lại chuyện cũ, được không?” Cô nói thẳng, thấy mặt anh hơi biến sắc, lập tức mỉm cười lảng sang chuyện khác. “Vừa rồi em định nói, anh đưa em đi ăn một bữa thật ngon em đói rồi.”

Mặt Kha Ngạn Tịch chợt tối, nhưng vẫn nhận lời, “Vậy đến con phố cũ…của em đi!” Anh buột miệng nhắc đến con phố ẩm thực ngày trước Giang Tử Khâm thích đến nhất. Cô không muốn nghe chuyện cũ, anh sẽ không nói nữa.

Quả nhiên cô gật đầu, không nói gì.

Tất cả là do họ đã quá hiểu nhau.

Đến nơi, Giang Tử Khâm xuống xe, một mình thong thả đi lên phía trước. Dù không nhìn cũng biết sau khi xuống xe nhất định anh hơi chần chừ, ngập ngừng vài giây rồi mới bước theo cô.

Có một dạo anh rất hay nổi khùng, phần lớn vì chuyện này. Chỉ vì lòng tự trọng không cho phép anh thừa nhận, nên thường quy nguyên nhân là những chuyện vụn vặt khác. Ví dụ, mỗi lần cô tụt lại đằng sau muốn đi theo anh, anh liền đỏ mặt, giận dữ nói: “Không nhìn thấy em tôi không yên tâm”

Từ đó cô trở nên ngoan ngoãn, dứt khoát vượt lên đi trước anh. Hai người ở bên nhau bằng ấy năm, hầu như không mấy khi anh tức giận, cho nên mỗi lần như vậy, cô đều có ấn tượng rất sâu. Anh bảo cô có tính thù dai, cô cũng không phủ nhận.

Hai người thỉnh thoảng đến ăn đêm ở con phố ẩm thực này, chỉ có điều từ đầu đường đi vào còn khá xa, Giang Tử Khâm đi trước, Kha Ngạn Tịch theo sau, ngay bước chân cũng cùng một nhịp.

Từng bước, từng bước, tiếng chân theo nhịp dội vào tim cô, chậm hơn nhịp đập của nó. Biết anh mệt, nhưng lòng cô lại thầm kêu: đường dài thêm nữa đi, dài thêm nữa đi.

Quán sủi cảo đã ở trước mặt.

Giang Tử Khâm không thấy ngon, chỉ ăn nửa bát nhỏ. Còn Kha Ngạn Tịch ăn rất khỏe, một bát to vẫn chê ít. Hai người lặng lẽ ăn, không nói gì, xung quanh lại rất ồn ào. Thực khách nói đủ chuyện trên trời dưới biển, có vị còn cao hứng ngâm nga hát đặc tiếng địa phương. Cô vốn không phải người ở đây, nghe bao nhiêu năm cũng không hiểu.

Kha Ngạn Tịch cũng không hiểu, anh ở nước ngoài hai mươi hai năm, từ nhỏ đã không có cơ hội học tiếng địa phương. Nhân lúc Kha Ngạn Tịch đang dỏng tai nghe thử xem có hiểu được điều gì, Giang Tử Khâm cầm bát của anh để trước mặt mình, trút phần bánh ăn không hết sang đó, rồi để lại trước mặt anh.

Kha Ngạn Tịch là người cực kì sạch sẽ, nhưng lại không hề chê thức ăn thừa của Giang Tử Khâm. Ngày trước cô thích ăn đồ ngọt, mỗi lần nhà bếp làm xong mang lên, cô chỉ ăn vài thìa, còn để lại quá nửa cho anh, dù cô đã ăn dở nhưng anh vẫn tiếp tục ăn tiếp ngon lành, cô hỏi, ngọt không? Anh nói ngọt lắm.

Kha Ngạn Tịch ăn một miếng sủi cảo, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao ăn ít vậy?”

“À, không nuốt nổi”. cô ngoảnh mặt đi, nhìn sang người đàn ông béo tốt bên cạnh đang thao thao chém gió.

“Nhìn thấy anh, cho nên không muốn ăn?”

“Có thể.” Cô trả lời dứt khoát.

Khi Kha Ngạn Tịch đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc, chỉ mới gần một trăm phút từ khi họ gặp lại. Một trăm phút có thể làm được gì, thời gian đủ làm một bài thi. Nhưng nếu anh đi, không biết sẽ là mấy trăm ,mấy ngàn một trăm phút mới có thể gặp lại.

Lúc cô xuống xe, Kha Ngạn Tịch cũng tháo dây an toàn định bước xuống, cô giơ tay ngăn lại: “Đừng, để em đi một mình thì hơn, người khác nhìn thấy, khó giải thích.” Rốt cuộc, cô vẫn nghĩ cho anh, không muốn nhìn những bước chân tập tễnh của anh.

Bàn tay vô tình chạm vào tay anh, cảm giác hơi lạnh, vội so người, rụt tay lại.

Kha Ngạn Tịch vẫn bước xuống, nghiêng người dựa vào cửa xe, trông anh rõ ràng mệt mỏi.

Giang Tử Khâm không chịu được cảnh đó, nói như đuổi: “Anh về đi!”

Lẽ ra nên nói “tạm biệt” hoặc “hẹn gặp lại”, tóm lại là một lời chào tạm biệt, nhưng anh lại nói, “Lâu lắm không gặp, Tiểu Man!”

Nghe cái tên này, Giang Tử Khâm bỗng bực mình vô cớ, giọng cũng hơi cao, nói: “Sao em có cảm giác mới gặp anh ngày hôm qua?” Đúng vậy, không phút nào cô không nghĩ đến anh.

“Đói với người hạnh phúc thời gian luôn trôi qua nhanh”. Anh mỉm cười.

“Ai nói vớ vẩn thê?” Cô lập tức phản bác, “Nhưng em cũng không phủ nhận em đang rất hạnh phúc.”

Kha Ngạn Tịch bị cô chặn họng, nhất thời không biết nói sao. Ngày trước vốn không  như thế, anh nói gì, cô cũng nghe, có lúc cũng cãi lại, nhưng chưa quá mười câu, đã chịu thua. Bây giờ thì khác, người im lặng là anh, có thể trước kia cô nhường anh, còn bây giờ đã không còn cần thiết nữa.

Đứng tê cả chân, Giang Tử Khâm mới quay người, khẽ nói: “Em lên phòng đây”,  Lúc này Kha Ngạn Tịch mới nghĩ ra nên nói gì đó, anh bước theo cô đến chân cầu thang, còn đang do dự, miệng đã buột gọi: “Tiểu Man!”

Điện thoại đổ chuông.

Điện thoại gọi cho cô, Giang Tử Khâm vừa mở túi lục tìm, vừa trợn mắt với người đàn ông đang đứng ngây đằng sau, “Đừng gọi em là Tiểu Man nữa! Cô bé đó đã bị anh đuổi khỏi nhà, cái tát của anh đã buộc cô ấy chạy trốn rồi.”

Nói thao thao

Là Chung Dịch, nhưng cô không mấy bận tâm đến giọng nói đang rất hứng khởi ở đầu dây bên kia, chỉ nghĩ đến biểu hiện của mình suốt ngày hôm nay.

Đối với Ngạn Tịch như vậy đã có thể coi là lạnh nhạt chưa? Lúc ở bên Chung Dịch có thể coi là thân mật chưa? Không phải do quá nhớ nhung mà quên hết tất cả chứ? Cô đã phải cố gắng bao nhiêu mới diễn được như vậy.

Tất cả là để làm vui lòng người xem.

Ai xem? Trừ Kha Ngạn Tịch, cô không nghĩ ra người thứ hai.

Trên đời còn có người thứ hai đáng để cô phải cố gắng như vậy sao? Có, nếu có một Kha Ngạn Tịch thứ hai.

Chung Dịch kiếm đươc hai vé tham dự khai trương phòng tranh, liền gọi Giang Tử Khâm cùng đi. Đây là phòng tranh mới mở ở Hàn Phủ, nghe đồn rất hoành tráng, được quảng cáo rầm rộ trên báo chí, các nhân vật tiếng tăm của một nửa Hàn Phủ đều có mặt.

Giang Tử Khâm thích yên tĩnh, định từ chối, nhưng bị hấp dẫn bởi câu nói thêm của Chung Dịch – “phòng tranh có cả bức “tiếng thét” nổi tiếng của Edvared, lần đầu tiên trưng bày ở nước mình, nghe nói có cả người ngoại tỉnh mộ danh tìm đến, nhưng không mua được vé, đành về không. Vé rất khó kiếm, nhưng em không biết đâu, anh đã phải mất bao nhiêu công sức mới có được hai vé đấy.”

Giang Tử Khâm suy nghĩ giây lát, “Vậy được, mai anh đến đón em, gọi điện báo trước nửa tiếng nhé!”

Bên kia Chung Dịch phấn khởi cúp máy.

Khi Giang Tử Khâm và Chung Dịch đến phòng tranh, người vẫn còn thưa thớt, khách đến rải rác, phần lớn đi theo nhóm. Người ta, uống rượu, uống trà, khe khẽ bình phẩm những bức tranh trưng bày trong tủ kính.

Giang Tử Khâm không mấy hứng thú với các bức tranh khác, liền kéo Chung Dịch đến trước bức họa của Edvared (*). Khi đến nơi, qua lớp kính chống trộm trong suốt, cô nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

(*): Edvard Much (1863 – 1944) Họa sĩ vĩ đai người Nauy, người đi đầu trong phái hội họa hiện thực chủ nghĩa.

Kha Ngạn Tịch cùng với Phương Thái của anh, đứng cách cô không quá mười mét. Chỉ có điều, trước mặt bị chắn bởi bức họa nổi tiếng kia nên anh chưa kịp nhận ra cô đang nhìn mình từ xa. Phương Thái vận váy đuôi cá trắng muốt, đẹp mê hồn, song đứng cạnh Kha Ngạn Tịch quá tuấn tú, nên cũng chỉ làm nền cho anh mà thôi.

Chung Dịch đập nhẹ vào vai Giang Tử Khâm, cô quay lại, anh lại chyaj sang bên kia, cười hỉ hả, giơ tay chỉ: “Nhìn kìa, khéo không, cặp đôi lần trước gặp ở công viên Tần Nguyệt hôm nay cũng đến”.

Cô nhìn theo hướng tay anh, cũng giả bộ ồ lên một tiếng: “Khéo thật.”

“Tử Khâm, em có nhận ra cô ta giống em đến kì lạ không?” Chung Dịch nhìn Phương Thái, lại nhìn Tử Khâm, “Mũi, miệng, cằm đều rất giống, chỉ có mắt hơi khác”.

Giang Tử Khâm nhìn lại Phương Thái, không thể quan sát mặt cô ta, cũng không tiện lấy gương soi để so sánh, chỉ hỏi chiếu lệ: “Sao mắt không giống?”

“Mắt em luôn đầy ắp tâm sự”. Chung Dịch trả lời rất nghiêm túc.

“Lại chém gió rồi, em là người vô tâm nhất”.

“Không,không, thật đấy. Anh không biết một cô bé tuổi em có điều gì phiền muộn, nhưng em luôn rất ưu tư.”

Không ngờ Giang Tử Khâm bật cười: “Trong mắt anh chỉ có tranh, làm sao phát hiện điều gì khác.”

Chung Dịch không tin, “Em lấy ví dụ đi, nếu không đừng hòng thuyết phục anh”.

Cô hất hàm về phía Kha Ngạn Tịch: “Anh nhìn người đàn ông kia đi, lúc đứng yên, người hơi nghiêng sang trái, lúc đi luôn chậm hơn người khác một nhịp, lại tập tễnh, rất xấu.”

Chung Dịch ngắm kĩ, quả đúng như vậy. Tuy anh ta cố tình tỏ ra tự nhiên nhưng chính vì vậy càng lộ ra cái bất thường.

“Nhất định anh ta không có chân phải…” Giang Tử Khâm nói nhanh, “Lắp chân giả, nhưng chưa thật quen hoặc là không thể quen.”

Chung Dịch trố mắt, quá ngạc nhiên, “Tử Khâm, quả thật em quan sát tinh hơn anh, nói rất có lý, hình như sự thật đúng như vậy.”

Giang Tử Khâm không bận tâm lời khe của Chung Dịch, cô biết Kha Ngạn Tịch đã nhìn thấy mình, nhưng ánh mắt nhìn lại rất thờ ơ. Phương Thái thân thiết khoác tay anh, hai người thong thả tiến lại.

Trong đầu như có tiếng nổ, cô vội nắm tay Chung Dịch, hớn hở chỉ bức tranh: “Kìa, đúng là bức “Tiếng thét” của Edvared Much”.

Đã sửa bởi Đinh Thùy Vân lúc 20.09.2014, 10 : 16 .

Source: thoitrangviet247.com
Category: Áo

5/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận