Chương 1 Edit : Junee “ Cởi áo ra, cả áo ngực nữa ! ” Khuôn mặt nhỏ xíu của Trần An An đỏ bừng, đầu cúi xuống, ngón tay nắm chặt góc áo, thanh âm giống như muỗi kêu lắp bắp : “ Có thể, hoàn toàn có thể không cởi không ? ” Diệp Lương Nhất không nói lời nào, chỉ khoanh tay lãnh đạm nhìn cô, vẻ anh tuấn mà băng sương trên mặt như là vạn năm không biến hóa, dưới ánh mắt như vậy Trần An An rốt cục cũng đấu không lại, rụt đầu giống như con thỏ nhỏ, chậm rãi cởi áo lông, lại thoát áo len, sau cuối cắn răng một cái cởi ra bra. Chỉ là cái đầu nhỏ vẫn cúi gằm xuống, nhìn kỹ thì thấy ngay cả bả vai cũng rụt lại một chỗ. “ Vén tóc lên ! ” Diệp Lương Nhất một bàn tay đặt trên vai của cô, cúi đầu nhìn bộ ngực của cô ra lệnh. Trần An An không dám phản bác, cô không hề cũng không dám, chỉ hoàn toàn có thể nghe lời đưa tay ra sau gỡ áo ngực tháo lỏng xuống, đem bộ ngực trắng noãn hàng loạt trình diện trước mắt Diệp Lương Nhất. không biết là xấu hổ hay là lạnh, cả người có chút run rẩy. Diệp Lương Nhất cũng không chú ý, vươn tay phải trực tiếp cầm ngực trái Trần An An, thuần thục xoa bóp, vuốt ve. Mặt Trần An An gần như như bị thiêu đốt, khuôn mặt như bông hoa gạo chớm nở, hồng hồng giống như hoàn toàn có thể xuất huyết đến nơi. “ Đau không ? ” Diệp Lương Nhất cúi đầu hỏi, hai người thật sự rất gần, hơi thở nóng và khí ẩm của hắn phun ở trước ngực cô, Trần An An cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói đến nơi, xấu hổ đến nỗi không hề phát ra tiếng nào, chỉ lắc phủ nhận. “ Ở đây thì sao ? ” Diệp Lương Nhất tay lại đổi khác vị trí, Trần An An mềm mịn và mượt mà ở trong tay hắn cơ hồ thay hình đổi dạng. “ Đau, đau … … nhẹ chút, nhẹ chút … … ” Trần An An thanh âm mềm nhẹ, cơ hồ làm cho Diệp Lương Nhất nhớ tới thơ ấu ngậm kẹo đường, thời gian hòa tan ở trong miệng chính là ngọt như vậy, quyến rũ không gì sánh bằng. “ Ừm ? Nơi này đau ? ” Diệp Lương Nhất lại nhéo nhéo bộ ngực, khiến cho Trần An An nhỏ giọng nức nở : “ Anh, anh đừng nhéo, thật sự đau quá … … ” “ Là nơi này đau phải không ? ” “ không phải, là anh nắm đau quá. ” cô mỗi khi đến kì ngực liền sưng đau lợi hại, chỉ cần chạm vào là đau kinh điển, huống chi bị hắn dùng lực vuốt ve như vậy. Hàng mày anh tuấn của Diệp Lương Nhất chau lại, khuôn mặt lạnh vốn là vạn năm không đổi khác càng thêm lạnh như băng, chẳng qua chỉ kiểm tra tay mà cũng chịu không nổi ? cô gái này thật đúng là tiểu thư. hắn hừ lạnh một tiếng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trần An An : “ Vậy có để cho tôi sờ hay không ? ” Trần An An cắn môi không lên tiếng, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Diệp Lương Nhất ánh mắt càng phát ra lạnh như băng, lại hỏi một câu : “ cô rốt cuộc có để cho tôi sờ hay không ? ” Hiển nhiên kiên trì của hắn đã sắp hết sạch. Trần An An bị hắn dọa sợ tới mức run rẩy, thanh âm cũng run lên, “ Cho ! Cho ! Tôi, tôi cho anh sờ. ” nói xong cắn răng ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, do tại dùng quá sức con thỏ nhỏ trước ngực như nhảy dựng lên, hai tiểu anh đào phấn phấn nộn nộn, đặc biệt quan trọng làm cho người ta trìu mến. Tay Diệp Lương Nhất đưa qua dừng một chút ít, rồi mới liên tục kiểm tra. “ không có gì yếu tố lớn, chỉ là tuyến sữa có khối u, phải làm phẫu thuật. ” “ Làm, phẫu thuật ? ” Trần An An hoảng sợ nhìn Diệp Lương Nhất, khuôn mặt nhỏ xíu thoáng trở nên trắng bệch, cô run lẩy bẩy bắt lấy áo choàng trắng của Diệp Lương Nhất, đôi mắt đáng thương đầy sương mù nhìn hắn. “ Bác sĩ, nhưng, không hề uống thuốc sao ? ” “ không được ! ” Diệp Lương Nhất ném ra hai chữ lạnh nhạt liền xoay người sang chỗ khác nhìn ra hành lang cửa số, giống như để cho Trần An An khoảng trống tâm lý. Trần An An nhát gan, vừa nghe hai chữ phẫu thuật hồn đã bay mất, Diệp Lương Nhất kia còn cố ý trưng ra cái vẻ mặt lạnh như băng làm cho cô càng sợ hãi. Vội vã mặc quần áo định rời đi, ngay lúc cô nhấc được nửa bước chân, trong nháy mắt, thanh âm sâu kín của Diệp Lương Nhất truyền vào tai cô : “ Nếu không làm phẫu thuật chỉ sợ sẽ biến thành ung thư vú. ” Trần An An chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, giọng nói yếu ớt pha lẫn tiếng khóc nức nở, ủy khuất vô cùng, “ Tôi làm ! Tôi làm ! ” Quả nhiên cần phải hù dọa một chút ít, Diệp Lương Nhất xấu xa nhíu mày đi đến trước mặt Trần An An : “ đi sang phòng bên cạnh chờ tôi giải quyết và xử lý. ” “ Bây giờ, giờ đây sao ? Nhưng tôi chưa có sẵn sàng chuẩn bị gì. ” Trần An An gắt gao nắm lấy cánh cửa, rõ ràng đang cố khắc chế nỗi sợ hãi vô vọng, trong đôi mắt to lấp lánh lung linh một tầng sóng nước, bộ dáng sắp khóc đến nơi. Diệp Lương Nhất lười lý giải với cô, hắn cảm thấy ngày hôm nay chính mình đã vì cô ngoại lệ không ít, tối thiểu đã nói nhiều hơn so với thông thường đến năm lần, cô gái này cũng nên thấy thỏa mãn nhu cầu đi chứ, liền lập tức vứt cho Trần An An một cái nhìn lạnh như dao : “ Qua phòng phẫu thuật đi ! ” Trần An An cúi đầu từng bước đi vào phòng phẫu thuật một chút ít hơi người cũng không có, ngồi ở trên giường chật hẹp, bờ vai nhỏ cũng rũ xuống. Phải phẫu thuật ! Nhưng là cô rất sợ đau, cô còn sợ máu nữa ! Nhưng còn khối u thì phải làm thế nào ? Trần An An cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, cảm xúc bàn tay to kia ở trên đó vuốt ve vẫn còn lưu lại, khuôn mặt của cô thoắt cái đỏ ửng. “ Được rồi, cởi quần áo ra ! ” đang nghĩ tới thì Diệp Lương Nhất đẩy cửa bước vào, hắn nhìn Trần An An nói một câu liền xoay người kéo ra một ngăn tủ, từ bên trong lấy ra bộ dụng cụ phẫu thuật. “ Mau cởi quần áo ! ” Diệp Lương Nhất nhìn Trần An An đang ngơ ngác, quơ quơ dao phẫu thuật nhắc lại. Phòng phẫu thuật không có rèm che, mặt trời giữa trưa tỏa nắng rực rỡ chiếu thẳng vào, dao phẫu thuật ở trên tay Diệp Lương Nhất sáng bóng loáng, Trần An An xê dịch người cách Diệp Lương Nhất xa hơn chút, trong lòng càng sợ hãi Phía sau, Trần An An tự nhiên nghe ngửi thấy được mùi thịt, hương thơm cơ hồ làm cho người ta trong nháy mắt ngửi được, trong miệng liền tràn ra nước miếng. “ Chợ phía đông bán thịt bò, nhà kia lại hầm thịt bò. ” Diệp Lương Nhất nhìn nhìn ngoài hành lang cửa số không chút chú ý nói. hắn giơ dao phẫu thuật, giọng lạnh như băng, sự hờ hững khi trò chuyện kia làm cho Trần An An tóc gáy đều dựng thẳng hết lên ! trên ống tiêm chứa thuốc tê, kim tiêm chi chít trở nên cực kỳ khủng bố, Trần An An tự nhiên a một tiếng, từ trên giường bật dậy, đẩy cửa ra bỏ chạy. Đáng sợ quá ! Trần An An bước tiến trên đường, lòng vẫn còn sợ hãi. Trong bệnh viện tự nhiên bay ra mùi thịt, không khí lạnh như băng, bác sĩ cầm dao phẫu thuật, thật sự là làm cho cô kinh khiếp. Sao tự nhiên bỏ chạy ? Diệp Lương Nhất giơ phẫu thuật đao còn chưa kịp phản ứng lại, thật sự là quá nhát gan, hắn phủ nhận, thu dọn dụng cụ, ra khỏi phòng phẫu thuật trở lại khoa nhũ tuyến, ngồi ở bàn công tác làm việc nghĩ nghĩ có gì đó không thích hợp. Diệp Lương Nhất nhìn tới cái gương trên bàn, chiếu chiếu khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi khác của chính mình, không biến hóa hình dạng, rất tuấn tú mà, cô kia rốt cuộc đang sợ cái gì ? Trần An An hối hận, vô cùng hối hận. cô cảm thấy hành vi lâm trận bỏ chạy của chính mình thật sự là rất mất mặt, huống hồ trong khung hình đang có khối u giống như là một quả bom hẹn giờ, không quan tâm sẽ đùng một cái bùng phát. cô nhát gan, sợ chết, lời nói của bác sĩ kia khi nào cũng vọng bên tai, làm cho cô ngày càng hoảng khủng. cô nhẹ nhàng chạm vào chỗ cứng rắn giống như đá kia, coi nó như một cục mụn nhỏ, rốt cụôc hạ quyết tâm ! Nhất định phải sớm đem u này bỏ đi ! Mà bên kia, Trần An An vừa mới đi khỏi, cánh cửa khoa nhũ tuyến bỗng mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đi vào, hắn vừa nhìn thấy Diệp Lương Nhất lập tức cười nói : “ Làm phiền bác sĩ Diệp, vừa qua tôi không ở đây có người bệnh nào đến không ? ” Diệp Lương Nhất tâm lý một giây, đưa tay đẩy gọng kính, lạnh nhạt nói : “ không có. ” Buổi chiều ngày hôm sau, Trần An An lại đứng ở ngoài cửa khoa nhũ tuyến. Vừa đi cô vừa cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng gặp vị bác sĩ lạnh như băng kia, nếu không nhất định phải đổi ! Nhưng thật không may, ông trời không hề nghe thấy tiếng lòng của cô, làm cô vừa vào gian phòng nho nhỏ kia, bên trong vẫn phát hiện tay bác sĩ khủng bố ngày ngày hôm qua đang ngồi. Trần An An thực xấu hổ, cũng không dám lùi bước, cô cố gắng nỗ lực bày ra vẻ mặt nịnh nọt mỉm cười, vui tươi chạy đến trước mặt Diệp Lương Nhất : “ Bác sĩ, tôi, tôi đến phẫu thuật. ” Từ lúc cô bước vào kia một khắc kia, Diệp Lương Nhất liền nhận ra cô. Ánh mắt nhỏ dài hơi hơi nheo lại, tỏ vẻ có quyền có thế bắt nạt người, “ Đến phẫu thuật vui mừng liên hệ bác sĩ trưởng khoa. ” “ Ai ? ” Trần An An nóng nảy, hấp tấp vội vàng lý giải nói : “ Cái đó, bác sĩ, anh đã quên sao ? Tôi, tôi ngày ngày hôm qua … … ” Mắt to chớp chớp hai cái, vẫn là vượt qua xấu hổ trong lòng, liên tục hạ giọng : “ Chính là trong ngực có u xơ phải làm phẫu thuật. ” “ Mỗi ngày nhiều người phải làm phẫu thuật như vậy, tôi làm thế nào nhớ hết hàng loạt được. ” Diệp Lương Nhất không chút khách khí, hắn tay hạ mắt kính, chống cằm nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trần An An, chậm rãi nói : “ Cởi áo ra tôi nhìn một lần nữa ! ” “ Đúng là u xơ, chỉ cần phẫu thuật là tốt rồi ! ” Trần An An cực lực tranh thủ thời cơ không phải cởi quần áo, tuy nói trước lạ sau quen, nhưng là đương đầu với nam bác sĩ thoạt nhìn so với mình không lớn hơn bao nhiêu, cô vẫn ngượng ngùng không thôi. “ Nếu như … … ” Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn Trần An An điền bản ĐK mới liên tục nói : “ Trần tiểu thư không phối hợp, vậy xin mời đi ra ngoài, đừng làm chậm trễ việc làm của tôi. ” nói xong hắn ‘ chát ” một tiếng đem bản ĐK ném ở trên bàn, xoay người ngồi vào máy tính đối lập, ngón tay ở trên bàn phím không biết gõ cái gì, thoạt nhìn giống như bộ dáng thật sự thao tác. Từ góc nhìn của Trần An An chỉ hoàn toàn có thể nhìn thấy sườn mặt hắn lãnh đạm cứng rắn tinh xảo cùng thân mình thẳng tắp. “ Thực xin lỗi ! ” Trần An An cắn cắn môi, mắt to trơn bóng ướt một mảnh, tay nhỏ bé rất nhanh kéo khóa áo lông xuống, lông mi thật dài run rẩy : “ Tôi cởi ! Tôi cởi ! ” Khóe miệng Diệp Lương Nhất gợi lên độ cong thật nhỏ, lực quan tâm cũng từ màn hình hiển thị máy tính chuyển dời đến trên người Trần An An, nhìn Trần An An hoảng sợ bỏ đi áo lông trên người, thời gian áo lông chuẩn bị sẵn sàng rơi xuống, liền đứng dậy đi đến bên người cô, đè xuống bàn tay đang nắm lấy vạt áo. Trần An An ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn. “ không muốn cởi ? ” Diệp Lương Nhất đứng gần thân thể của cô hỏi. “ không, không có … … ” Trần An An không an tâm co rụt bả vai cố gắng nỗ lực giảm bớt sự sống sót của chính mình, cô cùng bác sĩ này thân cận quá ! Hô hấp túc tắc thổi trên cổ của cô, ngứa ngứa, thực không tự do. Trần An An cực nhanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất, bác sĩ này vẫn nguyên bộ dạng như trước, so với dòng nước lạnh bên ngoài còn lạnh hơn vài phần. “ Sợ cái gì, hả ? ” Diệp Lương Nhất đưa tay gạt sợi tóc vướng của cô ra sau, nhìn thấy Trần An An rụt lại thành một đống, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm. Ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay hơi lạnh, lơ đãng lướt qua cần cổ ấm cúng của cô, Trần An An nhịn không được sợ run cả người, trên cánh tay nháy mắt nổi da gà, vừa định nói cái gì đó, Diệp Lương Nhất tự nhiên buông ra cô lùi lại phía sau. “ Tôi nhớ ra rồi, cô là bệnh nhân bỏ chạy trong phòng phẫu thuật trong ngày hôm qua. ” Tròng mắt Diệp Lương Nhất gắt gao tập trung chuyên sâu nhìn thân thể nháy mắt cứng ngắc của Trần An An, cởi bỏ nút thắt trên áo blu, lộ ra áo lông màu đen bên trong : “ Tốt lắm, giờ đây qua phòng phẫu thuật đi. ” Tác giả nói ra tâm lý của mình : Mở màn dự án Bất Động Sản mới ! ! Hì hục leo lên bảng xếp hạng tháng a. Hoặc là đưa ra bộ sưu tập cùng quan điểm, hoặc là … …
13 Re: [Hiện đại] Cô ngốc, cởi áo ra – Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu – Điểm:
Đang tải Player đọc truyện…
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 2
Edit: Junee
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, với kỹ thuật của Diệp Lương Nhất mà nói căn bản chỉ giống như một bữa ăn sáng, kỳ thật bình thường hắn chẳng bao giờ làm loại tiểu phẫu này, nhưng mà vừa mới chuyển công tác đến bệnh viện trung tâm này, còn chưa nhận vị trí chính thức, thỉnh thoảng làm kỹ thuật nhỏ bé này cũng hay .
Lúc mới bắt đầu Trần An An còn vô cùng sợ hãi, nhưng mà bị thuốc tê đánh tới nên sau đó cũng không có cảm giác đau đớn gì, toàn bộ quá trình phẫu thuật cô luôn luôn nhắm mắt, liếc mắt một cái cũng không, ngay cả thời điểm Diệp Lương Nhất tiến hành khâu lại vết mổ cô cũng không mở mắt.
“Tốt rồi, cách ba ngày đến thay băng đổi thuốc một lần, đổi hai lần là xong, trong vòng hai tuần không được tắm rửa.” Diệp Lương Nhất dùng băng y tế dán lên vết mổ, buông dao phẫu thuật xuống, nói với Trần An An.
Trần An An vội vàng gật đầu, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy, chuyện đầu tiên chính là nhanh chóng lao ra khỏi giường mặc áo vào .
Diệp Lương Nhất bất động thanh sắc nhìn động tác của cô, trong lòng hừ một tiếng. Thu thập dụng cụ xong, hắn chỉ chỉ cho cô nhìn khối u vừa mới lấy ra nói: “Đây là thứ ở trong cơ thể cô đó.”
Đầu óc Trần An An không kịp phản ứng, trực tiếp nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Trong cái khay kia một khối màu đỏ mơ hồ nhất thời đập vào mắt, đầu Trần An An ông một tiếng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người rầm một cái đổ trở về trên giường.
“Này, này!” Diệp Lương Nhất vỗ vỗ khuôn mặt Trần An An, xem bộ dạng cô ôm ngực khó thở thì biết ngay là sợ máu. Diệp Lương Nhất thở dài một hơi, rót chén nước ấm cho Trần An An, sờ sờ dây ngọc trên cổ, xem ra gần đây mình đúng là số con rệp.
Mà bên kia, Lý Duyệt Nhiên đang ở công ty cầm đơn xin phép của Trần An An, di động bỗng nhiên vang lên, là nhạc chuông của Trần An An.
Lý Duyệt Nhiên nhấn phím nghe, đầu lệch qua một bên kẹp điện thoại, còn bàn tay thì không ngừng gõ bàn phím,“An An, khi nào cậu trở về? Phẫu thuật thế nào ?”
Bên kia trầm mặc một hồi lâu không có trả lời.
Lý Duyệt Nhiên trong lòng căng thẳng, vừa định truy hỏi. Bỗng nhiên bên kia truyền đến một giọng nam lạnh như băng, cách điện thoại mà cũng khiến cho Lý Duyệt Nhiên rùng mình một cái.
“cô tới bệnh viện trung tâm khoa nhũ tuyến phòng bác sĩ phó chủ nhiệm đón Trần An An, cô ta té xỉu trên giường của tôi.” nói xong liền rầm một tiếng cúp máy.
Fuck! cô nghe được cái gì vậy? Lý Duyệt Nhiên đứng lên điên cuồng xoa đầu, thật vất vả mới làm cho chính mình không trực tiếp thét chói tai.
Trần An An té xỉu !
Trần An An té xỉu ở trên giường !
Trần An An té xỉu trên giường một người đàn ông !
Nhanh chóng duyệt qua vô số tình tiết cẩu huyết, Lý Duyệt Nhiên cầm túi ngay cả xin phép cũng không thèm hướng bệnh viện chạy tới. Giày cao gót mười phân giẫm trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang cộp cộp như sấm rền.
“Đem cô ta đi!” Diệp Lương Nhất ghét bỏ chỉ chỉ Trần An An đang choáng váng trên giường, nói với Lý Duyệt Nhiên còn đang thở hổn hển không ra hơi.
Lý Duyệt Nhiên vẫn đang chìm đắm trong tình tiết vở kịch chưa phục hồi tinh thần lại, nhìn Trần An An nằm trên giường vẫn không nhúc nhích nói: “Xin hỏi một chút, Trần An An làm sao vậy……”
“Choáng vì sợ máu.” Diệp Lương Nhất nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cắt đứt lời nói của Lý Duyệt Nhiên,“Mau đưa cô ta đi.”
“Bác sĩ, tôi không thể cõng được, anh có thể giúp tôi hay không……” Lý Duyệt Nhiên trưng ra bộ mặt xinh đẹp mang theo chút ngượng ngùng, thật tao nhã gạt gạt mấy lọn tóc xoăn trên vai, trong mắt hạnh quyến rũ đều là khẩn cầu.
Bị vưu vật như vậy nhìn chăm chú, nam nhân nào chả động tâm, đáng tiếc trong mắt Diệp Lương Nhất ngoài mong muốn nhanh chóng tan tầm, cái gì cũng không có.
“Tôi nói lần cuối, mang cô ta đi.” Đôi mắt Diệp Lương Nhất lớn lên vô cùng tốt, con ngươi ngăm đen, tròng đen rõ ràng, nhưng mà ánh mắt lại dọa người, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Lý Duyệt Nhiên chỉ cảm thấy thân thể run lên, không tự chủ được lui lại phía sau.
“Này, An An, tớ đến đây, dậy dậy!” Lý Duyệt Nhiên nửa ôm Trần An An ngồi ở hành lang bệnh viện, bàn tay kia cũng không rảnh vỗ vỗ khuôn mặt của cô.
Sắc mặt Trần An An vẫn còn trắng bệch, nhưng so với vừa rồi đỡ hơn một chút. Lý Duyệt Nhiên nhìn cô bất tỉnh, dứt khoát nhéo nhéo mặt cô, “Trần An An, mau tỉnh lại, bằng không quay về công ty sẽ bị trừ tiền thưởng !”
Tuy rằng Trần An An đang cực kì choáng váng, nhưng mà chỉ có vậy thôi, lúc này Lý Duyệt Nhiên cứ vỗ lại véo, nếu không tỉnh lại thì mới thật sự là có vấn đề .
cô mơ màng mở to mắt, chớp vài cái, nhìn Lý Duyệt Nhiên bên cạnh, lòng vẫn còn sợ hãi, “Duyệt Nhiên, sao cậu lại ở trong này?”
“Đừng nói nữa.” Lý Duyệt Nhiên thở dài một hơi, từ trên băng ghế đứng dậy, đưa tay cẩn thận đỡ lấy Trần An An, “hiện tại cảm thấy thế nào? Chóng mặt không, vết mổ có đau không?”
Trần An An vẫn còn chóng mặt, nhưng mà đi đường không thành vấn đề, cô lắc lắc đầu, nhìn Lý Duyệt Nhiên cười cười, “không sao, đi thôi! Là bác sĩ gọi điện thoại gọi cậu tới ?” cô đưa tay cào tóc, ngốc ngốc cười nói: “không nghĩ tới bác sĩ nhìn lạnh như băng, trên thực tế cũng không tệ lắm.”
Lý Duyệt Nhiên cố nén xúc động trợn trắng mắt, thật vất vả mới áp chế chính mình hung hăng chửi tục.
Trần An An nghiêng ngả đi vào công ty, bởi vì sợ rách vết thương trên ngực, tư thế đi đường thực quái dị, thật vất vả đi tới bàn làm việc của mình, cô rốt cụôc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay mở máy tính.
Lại là một đống thiết kế đang chờ làm, Trần An An suýt nữa dựa bàn khóc rống, luôn bận rộn như vậy, lấy đâu ra cảm hứng, nhưng cấp trên cứ thúc giục, kết quả càng vội càng làm không được.
“Đừng có gấp, cậu vừa mới phẫu thuật xong.” Lý Duyệt Nhiên đi đến bên cạnh cô, đem một ly trà xanh còn bốc hơi nóng đặt trên bàn cô,“An thần thanh não, vừa uống vừa nghĩ.”
Trần An An gật đầu, đối với bạn tốt nhiều năm tự nhiên không cần nói lời cảm ơn, lại vùi đầu tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Có thể là trà xanh thật sự có tác dụng thanh tỉnh đầu óc, vừa uống được một nửa, Trần An An liền cảm thấy trong đầu ý tưởng hỗn độn bỗng nhiên trở nên có thứ tự, cô nhanh chóng nhìn chằm chằm máy tính, click chuột, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau, tạo hình một nhân vật phản diện sơ lược trông rất sống động liền hiện lên trên màn hình máy tính.
Trần An An đang định tô màu cho nó, chợt nghe tổ trưởng thông báo họp, cô thở dài, sắp đến thời gian tan tầm mà còn họp gì nữa! Nhưng mà ngoài miệng cũng không dám nói, chỉ có thể cầm giấy bút đi theo mọi người vào phòng họp.
Nội dung họp cụ thể là gì Trần An An không nghe thấy, cô đang bận phác họa cảm hứng của mình lên giấy. Trần An An tuy rằng có điểm ngây ngô, nhưng luôn luôn làm việc nghiêm túc, cho dù là sếp đang thao thao bất tuyệt động viên cũng không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với hết thảy phát sinh bên ngoài đều hoàn toàn không để ý.
“Thế nào? Ai ở lại nhận tư vấn tâm lý?” Ông sếp vỗ bàn, ánh mắt sắc bén quét một vòng.
Nhân viên ở dưới đều không chớp mắt, sống lưng thẳng đứng ngồi đó, ai cũng không hé răng. Bởi vì, công ty bỗng nhiên nói quan tâm đến nhân viên, mời bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho bọn họ, đều là thời gian làm việc, nhưng quan trọng là nhân viên phải đến công ty vào thứ bảy, tương đương với tăng ca, ai cũng không ngốc, tăng ca ít nhất còn có tiền tăng ca, cái này thì có gì? Về phần vấn đề tâm lý gì đó, càng là chuyện mơ hồ, có mấy người tin. Cho dù là có người nhảy lầu thì thế nào? Muốn họ từ bỏ ý định, một buổi tư vấn tâm lý có thể giải quyết sao? nói nhảm mà thôi!
Bởi vậy thủ trưởng vừa nói ra lời này, cả phòng họp nhất thời im lặng, quả thực ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Sắc mặt ông sếp có chút không tốt, rõ ràng là không cho cự tuyệt, ánh mắt bắt đầu tìm tòi từ nhân viên ngồi gần nhất, nhìn đến người cuối cùng, rốt cuộc cũng ngừng lại trên người Trần An An đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ.
Lý Duyệt Nhiên có chút sốt ruột, muốn nhắc nhở Trần An An một chút, nhưng không biết làm sao vì thủ trưởng đang nhìn chằm chằm lại đây, một động tác nhỏ cũng bị phát hiện, liền trơ mắt nhìn lại, một cử động cũng không dám.
“cô kia, cô đang cúi đầu kia!” Thanh âm thủ trưởng đột nhiên vang lên ở trong phòng họp yên tĩnh, mọi người nhất thời đều theo ánh mắt thủ trưởng mà nhìn Trần An An, thế nhưng Trần An An thật sự là rất chăm chú, vẫn chuyện ta ta làm, tuyệt không biết chính mình đã trở thành tiêu điểm của toàn công ty.
“Trần An An!” Lý Duyệt Nhiên nhỏ giọng kêu cô, ở dưới bàn dùng chân đá đá, cảm hứng đột nhiên bị cắt ngang, Trần An An mờ mịt quay đầu nhìn Lý Duyệt Nhiên, “Làm sao vậy?”
Phì, có nhân viên đã nhịn không được bật cười, sắc mặt thủ trưởng càng thêm khó coi, “cô, chính là cô, có đồng ý không?”
Đồng ý cái gì? Trần An An hoàn toàn không biết, cô mờ mịt nhìn thủ trưởng, liếc mắt một cái, phát hiện ánh mắt thủ trưởng đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, rất có ý là nếu cô không đồng ý liền xé nát cô ra.
Vì thế Trần An An ngốc nghếch gật đầu, “Tôi, tôi đồng ý.”
Vừa dứt lời, thủ trưởng vỗ mạnh lên bàn một cái,“Tốt! Mọi người đều phải noi gương cô này…… cô tên là gì?”
“Trần An An.”
“À, Trần An An… học tập, tốt lắm, sau cuộc họp, các tổ trưởng trở về thống kê số lượng, mỗi tổ không thể ít hơn tám người. Tan họp!”
Nhân viên đều tốp năm tốp ba ra khỏi phòng họp, rất nhiều người đi qua Trần An An đều lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, Trần An An nhìn mà xấu hổ, cô đi đến trước mặt Lý Duyệt Nhiên nói nhỏ:“Duyệt Nhiên, rốt cuộc là thế nào?”
Lý Duyệt Nhiên đồng tình nhìn cô một cái, trấn an vỗ vỗ bả vai của cô,“ An An đáng thương, thứ bảy ở lại nghe tư vấn tâm lý đi!”
Cái gì? Trần An An nháy mắt trợn tròn, hận không thể một tay đập chết chính mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hố mới tịch mịch như tuyết ~ mong được góp ý a ~ Bác sĩ Diệp đã đủ lạnh, không cần lại làm cho ta lạnh hơn ……