Cầu thủ số 12 của đội tuyển Việt Nam

Trong mắt người theo dõi hâm mộ, hai bác sĩ Bạch Quốc Ngọc và Nguyễn Trọng Hiền là nhân vật phụ đúng nghĩa. Nhưng thực sự, họ là những người bận rộn nhất và đổ mồ hôi không ít. Họ là những “ cầu thủ ” tuy không xỏ giày nhưng không hề thiếu trong “ đội hình ” của đội tuyển Nước Ta .Mỗi ngày, hai nhân vật này đương đầu với một “ núi ” việc làm phải làm : nào là chuẩn bị sẵn sàng quần áo, giày, vớ … ( cho lúc rèn luyện và khi tranh tài ), chuyện nhà hàng, chữa trị chấn thương đến việc mátxa giúp những cầu thủ thả lỏng cơ … Ngần ấy việc làm nhưng hai bác sĩ Ngọc và Hiền luôn thực thi với quá trình rất nhanh và chẳng khiến ai phải lo ngại với việc làm mà họ tâm niệm như ” làm dâu trăm họ ” .
Một phần việc rất quan trọng của hai bác sĩ Hiền và Ngọc là phải luôn kèm sát chuyện nhà hàng của những cầu thủ. Phải nói rằng, những cầu thủ của tất cả chúng ta có tật là … thích gì ăn đó, khi gặp món lạ là chuyển sang ăn kiểu … mèo ! Chẳng hạn như những cầu thủ quê miền Nam như Tài Em, Trường Giang, Minh Phương, Thanh Bình rất “ oải ” với những món luộc, nhưng ngược lại đó lại là món ưa thích của những cầu thủ miền Bắc. Làm cách nào để giúp những cầu thủ ăn đúng và đủ chất dinh dưỡng là chuyện khá đau đầu so với hai bác sĩ kiêm nhiệm vụ “ anh nuôi ” này .

Ngoài chuyện chăm lo ăn uống và sức khỏe, hai bác sĩ Bạch Quốc Ngọc và Nguyễn Trọng Hiền còn “bao sân” luôn cả chuyện tư vấn tâm lý cho các cầu thủ. Những chân sút trẻ tuổi, nhất là Phan Thanh Bình, Đặng Văn Thành, Lê Công Vinh, Phan Văn Tài Em,… là những người được hai bác sĩ để mắt đến nhiều nhất.

Trước khi giải đấu Tiger Cup khai cuộc, mái ấm gia đình tiền đạo Lê Công Vinh có chuyện không vui nên cầu thủ này tập luyện và tranh tài sa sút hẳn, mặt mũi khi nào cũng buồn xo. Thế là ngay lập tức, hai vị bác sĩ này thay nhau tâm sự với Công Vinh. Nhờ được giải tỏa nỗi lòng phần nào nên niềm tin của Công Vinh trở lại thông thường .
Dù cho có “ tâm ý ” thế nào đi chăng nữa nhưng nhiều lúc hai bác sĩ kiêm nhà tư vấn cũng phải chào thua những cầu thủ đầy đậm cá tính. Trong những đợt tập huấn trước kia, những cầu thủ Trường Giang, Tài Em, Hồng Minh, Hùng Dũng … bị một vài chấn thương nhẹ và được lệnh tập luyện vừa phải, đừng nên gắng sức. Tuy nhiên, những chân sút này nhất định không chịu nghe lời khuyên của bác sĩ mà còn tập luyện hăng hơn trước. Nhất là trường hợp cầu thủ Thạch Bảo Khanh, hai bác sĩ Ngọc và Hiền phải luôn chăm sóc đặc biệt quan trọng vì cầu thủ này mỗi khi ra sân tranh tài là không ngại va chạm trong tranh cướp bóng nên rất dễ “ dính ” chấn thương .

Nỗi lòng của người bác sỹ

Nhớ lại những năm trước, bác sĩ Bạch Quốc Ngọc tốt nghiệp y khoa nhưng không phải chuyên ngành y học thể thao nên ông rất kinh ngạc với việc làm được đảm nhiệm. Nhờ tự học nên bác sĩ Ngọc ngày càng có nhiều kinh nghiệm tay nghề trong những ca chấn thương đặc trưng trong nghành thể thao. Thế nhưng, không ít lần y học phải bất lực trước những ca quá khó .

Bác sĩ Ngọc cho biết: “Trong nhiều năm gắn bó với thể thao, có những trường hợp mình phải bó tay như chấn thương của các cầu thủ Đặng Thanh Phương, Nguyễn Việt Thắng. Điều kiện không cho phép tiến hành những ca phẫu thuật phức tạp để giúp họ hồi phục nhanh. Họ cần phải thực hiện chế độ điều trị nghiêm ngặt một thời gian dài khi đời cầu thủ trên sân cỏ lại rất ngắn…”. Bóng đá nghiệt ngã là thế đấy nhưng đành phải chấp nhận! Ngay cả chấn thương mới đây của tiền vệ trụ có phong độ tốt nhất của bóng đá Việt Nam là Hữu Thắng, rồi cả Văn Trương và Văn Nhiên cũng không thể hồi phục sớm hơn để kịp góp mặt cùng đội tuyển Việt Nam dự Tiger Cup 2004.

Trong những năm 1995 – 1997, bác sĩ Nguyễn Trọng Hiền từng bất lực tận mắt chứng kiến chấn thương quái ác chấm hết đời cầu thủ của tiền đạo Trần Minh Chiến, Huỳnh Quốc Cường. Danh thủ Nguyễn Hồng Sơn đã nhiều lần được những chuyên viên quốc tế phẫu thuật nhưng vẫn không hề phục sinh được 100 % phong độ. “ Thời gian đó, y học trong nghành thể thao chưa được ai chăm sóc nhiều. Hễ cầu thủ nào bị chấn thương thì chỉ được đi khám và uống thuốc. Những năng lực bóng đá lần lượt chia tay sân cỏ một phần do nguyên do này … ” – bác sĩ Hiền tâm sự .
Anh còn cho biết thêm : “ Y học chỉ chữa trị phần nào, những cầu thủ phải nỗ lực tự giúp mình bằng cách trang nghiêm tuân theo chính sách điều trị dài hạn. Ngay như ở đội tuyển, một trong những việc làm rất thiết yếu mà tôi thực thi tiếp tục là kiểm tra thật kỹ sức khỏe thể chất những cầu thủ ( đo nhịp tim, hô hấp … ) hằng ngày. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà ! Riêng trường hợp những cầu thủ đến tập trung chuyên sâu với đội tuyển rồi phải quay trở lại địa phương vì chấn thương khiến chúng tôi rất áy náy, liệu chấn thương của cầu thủ đó sẽ ra sao nếu như không đủ điều kiện kèm theo chữa trị ? ” .
Những trăn trở trong nghề nghiệp cộng với những quyết tử thầm lặng trong việc làm hằng ngày ( cũng như những cầu thủ trong đội tuyển, gần nửa năm qua, hầu hết hai bác sĩ Ngọc và Hiền chưa có dịp sum vầy cùng mái ấm gia đình ) nhưng … “ Dù khó khăn vất vả đến mấy nhưng mỗi khi thấy cầu thủ ra sân với đôi chân khỏe mạnh, và dù trận đấu không đem lại tác dụng như mong đợi, chúng tôi vẫn cảm thấy được an ủi phần nào ”

Source: thoitrangviet247.com
Category: Áo

5/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận