[Sách Giải] ✅ Lợn cưới, áo mới

Xem toàn bộ tài liệu Lớp 6: tại đây

Đề bài: Em hãy kể tóm tắt truyện Lợn cưới, áo mới

Bài làm

Anh chàng hay khoe của vừa may được chiếc áo mới, đứng suốt từ sáng đến chiều chưa khoe được thì gặp một chàng trai khác cũng đang tìm thời cơ khoe con lợn cưới. Cuộc đối đáp giữa họ thật độc lạ :
– Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua không ?
– Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả !

Đề bài: Kể diễn cảm truyện Lợn cưới, áo mới

Bài làm

Ở làng nọ, có anh tính hay khoe của. Một hôm, anh ta may được chiếc áo mới, liền đem ra mặc rồi cứ đứng hóng ở cửa, đợi xem có ai khen không .
Đứng mãi từ sáng đến chiều mà chẳng thấy có ma nào thèm chú ý, anh ta tức lắm, nghĩ bụng : “ Mình có cái áo mới thế này, đẹp thế này mà chẳng ai khen cả. Thế có phí không chứ ! ” .
Chán nản, anh ta định quay vào nhà thì chợt thấy từ xa, một chàng trai tất tưởi chạy đến hỏi :
– Bác ơi ! Làm ơn cho tôi hỏi thăm, bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không ?
Mừng rỡ, anh có áo mới vội giơ ngay vạt áo ra và bảo :
– Từ lúc tôi mặc cái áo mới này đến giờ, tôi chẳng thấy có con lợn nào chạy qua đây cả !

Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ về truyện Lợn cưới, áo mới

Bài làm

Lợn cưới, áo mới là một trong những truyện cười rực rỡ của kho tàng truyện cười dân gian Nước Ta. Truyện chế giễu những người có tính hay khoe của. Tính xấu ấy thường biến người khoe của thành trò cười cho thiên hạ .
Truyện ngắn gọn như một màn hài kịch nhỏ, kể lại cuộc tranh tài mê hoặc, giật mình giữa hai anh có tính hay khoe, mà của đem khoe chẳng đáng là bao. Một anh khoe con lợn cưới bị sổng chuồng và một anh khoe chiếc áo mới may .
Anh đi tìm lợn khoe của trong một thực trạng thật đặc biệt quan trọng. Đó là lúc nhà anh ta có việc lớn ( đám cưới ), lợn để làm cỗ cưới lại bị sổng mất, nghĩa là trong lúc việc nhà đang bộn bề và bồn chồn, một trường hợp tưởng như người trong cuộc không còn tâm lý nào để khoe khoang .
Khi đi tìm lợn, lẽ ra anh ta chỉ cần hỏi : Bác có thấy con lợn của tôi chạy qua đây không ? Hoặc nói rõ con lợn ấy là lợn gì, to hay nhỏ, trắng hay đen, thì anh ta lại hỏi : Bác có thấy con lợn CƯỚI của tôi chạy qua đây không ? Câu hỏi thừa từ cưới, vì từ cưới không phải là từ thích hợp để chỉ đặc thù của con lợn bị sổng và cũng không phải là thông tin thiết yếu so với người được hỏi. Người được hỏi không cần biết con lợn ấy được dùng vào việc gì ( đám cưới hay đám tang ). Thế nhưng nó lại rất quan trọng so với anh đi tìm lợn vì nó là cái cớ để anh ta khoe con lợn của mình. Thành ra câu hỏi của anh ta vừa có mục tiêu tìm lợn, vừa có mục tiêu khoe của, nhưng để khoe của là chính .
Anh có áo mới cũng thích khoe đến mức may được cái áo, không đợi dịp nghỉ lễ, ngày Tết hay đi chơi mới mặc mà đem ra mặc ngay. Tính thích khoe của đã biến anh ta thành trẻ con. ( Già được bát canh, trẻ được manh áo mới ). Nhưng trẻ con thích khoe áo mói thì đó là lẽ thường tình bởi chúng rất ngây thơ, trong sáng ; còn nhân vật trong truyện cười này mặc áo mới với mục tiêu là để khoe của .
Cách khoe của anh ta cũng thật buồn cười : đứng hóng ở cửa, đợi có ai đi qua người ta khen. Vì nóng vội khoe áo mới mà anh ta đã đứng mãi từ sáng tới chiều, kiên trì đợi để khoe bằng được. Đợi mãi chẳng thấy có ai hỏi đến, anh ta tức lắm. Đang lúc cụt hứng vì không có ai để mà khoe áo mới thì chàng trai mất lợn chạy tới hỏi thăm. Mừng như bắt được vàng, anh có áo mới vội giơ ngay vạt áo ra để khoe và vấn đáp rằng : Từ lúc tôi mặc CÁI ÁO MỚI này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả. Đúng ra, anh ta chỉ cần đáp là có nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng anh ta lại cố ý khoe áo mới cả bằng điệu bộ lẫn lời nói. Đấy là những yếu tố thừa nhưng lại là nội dung, mục tiêu thông tin chính của anh ta .
Tính khoe của của nhân vật được đẩy tới tột đỉnh bằng nghệ thuật và thẩm mỹ cường điệu, bởi trên đời nay không có ai lại khoe của một cách vô duyên và trơ trẽn như anh lợn cưới và anh áo mới .
Đọc truyện tất cả chúng ta bật cười vì nhiều lẽ :
Trước hết là về hành vi, lời nói của nhân vật. Của chẳng đáng là bao, chỉ là chiếc áo, con lợn mà vẫn thích khoe. ( Đây cũng chính là đặc thù của loại người này ). Sau đó là lời khoe và cách khoe đều quá đáng và phi lí .
Tác giả dân gian đã tạo ra cuộc ganh đua gay cấn trong việc khoe của giữa hai nhân vật. Người đi tìm lợn sổng mà cứ nhấn mạnh vấn đề là lợn cưới. Kẻ vấn đáp là không thấy lợn thì lại cố đưa thêm cái áo mới của mình vào. Cái trái tự nhiên, không hợp với lẽ thường Open khiến cho tiếng cười chế giễu vang lên .
Anh áo mới đứng hóng ở cửa, kiên trì đợi suốt từ sáng đến chiều mà vẫn chưa khoe được áo. Đang tức tối thì lại bị anh lợn cưới khoe của trước. Anh áo mới đã không bỏ lỡ thời cơ cả ngày chỉ có một lần khoe áo mới trước mặt anh lợn cưới. Kết thúc giật mình của truyện tạo cảm xúc rất hấp hẫn và mê hoặc cho người đọc .

   Tính khoe của là thói thích tỏ ra, trưng ra cho mọi người biết là mình giàu có. Đây là thói xấu thường thấy ở những người mới giàu (giàu xổ), thích học đòi. Nó biểu hiện qua cách ăn mặc, nói năng, giao tiếp, cách trang sức và xây cất, bài trí nhà cửa lố lăng, kệch cỡm.

Tính khoe của là thói xấu của con người nói chung nhưng ở truyện này nó lại mang một sắc thái khá đặc biệt quan trọng. Nhân vật trong truyện không phải là khoe tài, khoe lộc, khoe trí tuệ, học vấn, công lao góp phần hay vị thế trong xã hội mà là khoe những thứ tầm thường, li ti, chẳng đáng đem khoe .
Khi khoe của đã trở thành một thói quen, một nhu yếu thiết yếu đến mức không khoe không chịu được thì nó sẽ là thói xấu và thói xấu ấy làm cho những người xung quanh không dễ chịu. Câu chuyện dí dỏm Lợn cưới, áo mới là một bài học kinh nghiệm có ích cho tổng thể tất cả chúng ta .

Source: https://thoitrangviet247.com
Category: Áo

5/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận