Đồng phục cùng áo cưới – Lục Dược

26Có bài mới Re: [Hiện đại] Đồng phục cùng áo cưới – Lục Dược – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Phải nhanh chóng đến lớp, Du Thanh Quỳ đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, vội vã bước xuống lầu, cô không muốn tiết học tiếng Anh đầu tiên sau khi chuyển đến trường mới đã phải đi trễ.

Lúc quẹo qua cầu thang thì Du Thanh Quỳ đụng phải một nam sinh.

“A!” Du Thanh Quỳ kêu lên rồi ngã xuống, mông đặt xuống nền đá lạnh của cầu thang, đầu gối lại đụng phải khúc quanh của cầu thang, nơi ấy nhanh chóng bị bầm tím một mảng lớn. Cô nhịn đau, cuống quít kéo váy dài che kín bắp đùi cùng một góc của quần nhỏ.

Du Thanh Quỳ nhíu mày quay đầu lại nhìn nam sinh kia. Đó là một nam sinh hơi gầy, trên lưng đang đeo một bản vẽ. Vì đai cặp sách của cô vướng phải bản vẽ nên cô mới ngã xuống.

Cô chỉnh cặp của mình lại, cũng không nói gì.

Lúc này Thời Diệu mới chuyển ánh mắt từ chiếc váy dài màu xanh bạc hà của cô ra chỗ khác, liếc nhìn cô một cái, thấy cô đang dùng sức chỉnh sửa lại cặp của mình, bản vẽ cùng cặp sách “xoạc” một tiếng rồi tách ra.

Đai cặp bị kéo đứt, ngay sau đó một mảnh lớn của cặp lại bị toát ra theo.

Sách tiếng Nhật trong cặp rơi đầy xuống đất, còn có một con thỏ bông lớn bằng nắm tay rơi xuống rồi lăn tới chân của Thời Diệu.

Thời Diệu chán ghét nhìn con nhỏ, sau đó kéo bản vẽ trên vai mình, xoay người đi lên lầu.

“Cậu không biết nói xin lỗi sao?” Du Thanh Quỳ nhặt sách lên, sau đó ngước đầu nhìn bóng lưng của Thời Diệu.

Bước chân cậu ta chậm lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước như cũ.

Cũng may là không bị trễ.

Du Thanh Quỳ ngồi vào chỗ mà cô giáo sắp xếp – chỗ trống hàng thứ ba của dãy một, gần cửa sổ.

Cô chạm vào dây đai bị đứt của cặp sách. Nhớ tới ánh mắt “hồn nhiên” không để ý sự đời của nam sinh kia, chẳng nói chẳng rằng cứ tiếp tục đi lên lầu, Du Thanh Quỳ nhíu mày. Đúng là bạn học kia không tốt tính gì mà.

Cô mở cặp ra, lấy sách tiếng Anh cùng tiếng Nhật bày lên bàn.

Cô giáo đang viết mấy chữ trên bảng đen, dùng sức hơi mạnh nên phát ra tiếng kít kít chói tai. Học sinh trong phòng thì quan sát bạn học Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới.

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào người Du Thanh Quỳ, khiến xung quanh cô tỏa ra một lớp ánh sáng dịu dàng. Nhất là mái tóc xoăn màu đen xinh đẹp của cô, dường như ánh nắng cũng cong theo từng đường gợn sóng của mái tóc ây. Theo động tác của cô, một lọn tóc trượt xuống từ bả vai. Cô đưa tay vén ra sau tai, lại lộ ra nửa gò má tinh sảo xinh đẹp.

Thật là đẹp mắt.

Du Thanh Quỳ lại lấy nhãn tên màu xanh nhạt trong cặp ra rồi viết cẩn thận viết tên mình lên đấy, sau đó dán lên góc phải của cuốn vở, hơi dùng lực đè nhãn tên xuống một cái.

Du Thanh Quỳ, từng nét bút cũng cũng thật xinh đẹp.

Bỗng nhiên một “viên” giấy bay theo quỹ đạo đường pa – ra – pôn đập vào lưng của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ hơi kinh hãi, nhỏ giọng “a” một tiếng.

Cô giáo tiếng Anh dừng tay, quay đầu nhìn cô một cái. Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi ngay ngắn, không dám nhìn tờ giấy được vò lại thành một cục đang lăn dưới chân mình nữa. Cô giáo quay đầu, tiếp tục viết bảng.

Lại mấy “viên” giấy bay tới nữa, lần này không chính xác như trước, chúng rơi trên bàn học của Du Thanh Quỳ, sau đó từ từ lăn xuống đất.

Du Thanh Quỳ cúi đầu liếc nhìn mấy viên giấy bên chân, hơi nghiêng người nhìn về phía sau. Mấy nam sinh ngồi hàng sau bên trái và bên phải lớp học cũng đang nhìn cô, trong mắt có ý cười. Du Thanh Quỳ không biết ai ném mình, chân mày nhỏ nhíu lại chặt hơn, mang theo ý trách móc.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, sự vui vẻ trong mắt mấy nam sinh kia càng hiện lên rõ hơn.

Còn đang học đó.

Xem như xong đi.

Du Thanh Quỳ xoay người rồi ngồi ngay ngắn trở lại.

Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng huýt sáo, thổi về phía Du Thanh Quỳ.

Cô giáo tiếng Anh dùng chiếc thước dài trong tay gõ mạnh lên bảng đen, tức giận nói: “Nhìn xem các em còn ra thể thống gì không! Tháng sau thi rồi mà vẫn còn chơi bời như thế! Ngay cả nghiêm túc nghe giảng cũng không làm được, tương lai có thể làm gì chứ!”

Mấy nữ sinh ở phía trước ngồi thẳng dậy, nhưng nam sinh ở phía sau cũng chẳng nhúc nhích.

Sự tức giận trong lòng cô giáo càng tăng lên. Bà quăng chiếc thước dài lên bàn, sau đó một tay cầm sách tiếng Anh, một tay chỉ vào đám học sinh ngồi ở dưới, lớn tiếng khiển trách: “Đã học lớp mười một rồi, còn không biết rõ lúc nào nên chơi, lúc nào nên học, nếu thi không đậu, thi rớt đại học thì các em có hối hận không? Sách là để cho ai học? Là để cho tôi sao? Là để cho cha mẹ của các em sao? Chính là cho các em đấy! Học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, ngay cả thành tích cũng không có thì không phải làm cha mẹ các em phải thất vọng khi đưa các em đi học sao! Không làm các em thất vọng về bản thân hay sao? Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi rồi đúng chứ? Muốn thành tích thì không có thành tích, muốn kỷ luật lại chẳng có kỷ luật! Lớp 3 của các em là lớp kém nhất mà tôi từng dạy!”

Cô giáo tiếng Anh nghỉ một lát, muốn để học sinh có thời gian suy nghĩ lại những gì mình vừa nói.

Cũng may phần lớn học sinh vẫn nghe lời, chẳng qua mấy bạn học ngồi hàng sau vẫn lười biếng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không thèm mở ra. Cô giáo lại gõ lên bảng đen, rống lớn: “Nhìn lên bảng đây!”

Nam sinh ngồi hàng sau nhìn lên bảng, ánh mắt miễng cưỡng.

Vừa nhìn đã thấy không có tinh thần học tập mà!

“Tôi giảng bài hay là bảng đen giảng bài hả? Nhìn bảng đen làm gì, nhìn tôi đây!”

Dãy phía sau lại có tiếng cười khúc khích, không biết là ai nhỏ giọng nói: “Cô giáo có đẹp đâu, thích nhìn bạn học hơn.”

Ngay sau đó, tiếng cười đồng loạt phát ra trong phòng học.

“Tấn Ất Minh, Chu Tiếu, Tạ Trạch Vũ, Cổ Dật Phi, bốn em đứng lên cho tôi!” Cô giáo tiếng Anh giận giữ.

Một nam sinh trong số đó vẫn ngồi yên không đứng dậy, lười biếng nói: “Cô à, đừng dùng mấy cách phạt hao tổn sức lực nhé.”

Một nam sinh khác vỗ lên vai cậu ta rồi nháy mắt. Học sinh trong phòng cũng nhìn về cửa sổ nhỏ ở phía trên của cửa sau, cửa sổ thủy tinh nho nhỏ hiện ra khuôn mặt không có nụ cười của chủ nhiệm lớp.

Lập tức phòng học yên tĩnh trở lại.

Bốn nam sinh kia cũng đứng lên.

Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô rút một cuốn sổ tay màu xanh bạc hà từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng viết hàng chữ in hoa lên đó: Bạn học mới thật là xấu.

Suy nghĩ một chút, cô lại ghi thêm: “Ngày đầu tiên chuyển trường không thật sự vui.

Chương 1 : Phải nhanh gọn đến lớp, Du Thanh Quỳ đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, vội vã bước xuống lầu, cô không muốn tiết học tiếng Anh tiên phong sau khi chuyển đến trường mới đã phải đi trễ. Lúc quẹo qua cầu thang thì Du Thanh Quỳ đụng phải một nam sinh. “ A ! ” Du Thanh Quỳ kêu lên rồi ngã xuống, mông đặt xuống nền đá lạnh của cầu thang, đầu gối lại đụng phải khúc quanh của cầu thang, nơi ấy nhanh gọn bị bầm tím một mảng lớn. Cô nhịn đau, cuống quít kéo váy dài bịt kín bắp đùi cùng một góc của quần nhỏ. Du Thanh Quỳ nhíu mày quay đầu lại nhìn nam sinh kia. Đó là một nam sinh hơi gầy, trên sống lưng đang đeo một bản vẽ. Vì đai cặp sách của cô vướng phải bản vẽ nên cô mới ngã xuống. Cô chỉnh cặp của mình lại, cũng không nói gì. Lúc này Thời Diệu mới chuyển ánh mắt từ chiếc váy dài màu xanh bạc hà của cô ra chỗ khác, liếc nhìn cô một cái, thấy cô đang dùng sức chỉnh sửa lại cặp của mình, bản vẽ cùng cặp sách “ xoạc ” một tiếng rồi tách ra. Đai cặp bị kéo đứt, ngay sau đó một mảnh lớn của cặp lại bị toát ra theo. Sách tiếng Nhật trong cặp rơi đầy xuống đất, còn có một con thỏ bông lớn bằng nắm tay rơi xuống rồi lăn tới chân của Thời Diệu. Thời Diệu chán ghét nhìn con nhỏ, sau đó kéo bản vẽ trên vai mình, xoay người đi lên lầu. “ Cậu không biết nói xin lỗi sao ? ” Du Thanh Quỳ nhặt sách lên, sau đó ngước đầu nhìn bóng sống lưng của Thời Diệu. Bước chân cậu ta chậm lại một chút ít, sau đó lại liên tục bước về phía trước như cũ. Cũng may là không bị trễ. Du Thanh Quỳ ngồi vào chỗ mà cô giáo sắp xếp – chỗ trống hàng thứ ba của dãy một, gần hành lang cửa số. Cô chạm vào dây đai bị đứt của cặp sách. Nhớ tới ánh mắt “ hồn nhiên ” không chú ý sự đời của nam sinh kia, chẳng nói chẳng rằng cứ liên tục đi lên lầu, Du Thanh Quỳ nhíu mày. Đúng là bạn học kia không tốt tính gì mà. Cô mở cặp ra, lấy sách tiếng Anh cùng tiếng Nhật bày lên bàn. Cô giáo đang viết mấy chữ trên bảng đen, dùng sức hơi mạnh nên phát ra tiếng kít kít chói tai. Học sinh trong phòng thì quan sát bạn học Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới. Ánh nắng ấm cúng ngoài hành lang cửa số chiếu vào người Du Thanh Quỳ, khiến xung quanh cô tỏa ra một lớp ánh sáng dịu dàng êm ả. Nhất là mái tóc xoăn màu đen xinh đẹp của cô, có vẻ như ánh nắng cũng cong theo từng đường gợn sóng của mái tóc ây. Theo động tác của cô, một lọn tóc trượt xuống từ bả vai. Cô đưa tay vén ra sau tai, lại lộ ra nửa gò má tinh sảo xinh đẹp. Thật là thích mắt. Du Thanh Quỳ lại lấy nhãn tên màu xanh nhạt trong cặp ra rồi viết cẩn trọng viết tên mình lên đấy, sau đó dán lên góc phải của cuốn vở, hơi dùng lực đè nhãn tên xuống một cái. Du Thanh Quỳ, từng nét bút cũng cũng thật xinh đẹp. Bỗng nhiên một “ viên ” giấy bay theo quỹ đạo đường pa – ra – pôn đập vào sống lưng của Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ hơi kinh hãi, nhỏ giọng “ a ” một tiếng. Cô giáo tiếng Anh dừng tay, quay đầu nhìn cô một cái. Du Thanh Quỳ hấp tấp vội vàng ngồi ngay ngắn, không dám nhìn tờ giấy được vò lại thành một cục đang lăn dưới chân mình nữa. Cô giáo quay đầu, liên tục viết bảng. Lại mấy “ viên ” giấy bay tới nữa, lần này không đúng mực như trước, chúng rơi trên bàn học của Du Thanh Quỳ, sau đó từ từ lăn xuống đất. Du Thanh Quỳ cúi đầu liếc nhìn mấy viên giấy bên chân, hơi nghiêng người nhìn về phía sau. Mấy nam sinh ngồi hàng sau bên trái và bên phải lớp học cũng đang nhìn cô, trong mắt có ý cười. Du Thanh Quỳ không biết ai ném mình, chân mày nhỏ nhíu lại chặt hơn, mang theo ý trách móc. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, sự vui tươi trong mắt mấy nam sinh kia càng hiện lên rõ hơn. Còn đang học đó. Xem như xong đi. Du Thanh Quỳ xoay người rồi ngồi ngay ngắn trở lại. Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng huýt sáo, thổi về phía Du Thanh Quỳ. Cô giáo tiếng Anh dùng chiếc thước dài trong tay gõ mạnh lên bảng đen, tức giận nói : “ Nhìn xem những em còn ra thể thống gì không ! Tháng sau thi rồi mà vẫn còn chơi bời như thế ! Ngay cả trang nghiêm nghe giảng cũng không làm được, tương lai hoàn toàn có thể làm gì chứ ! ” Mấy nữ sinh ở phía trước ngồi thẳng dậy, nhưng nam sinh ở phía sau cũng chẳng nhúc nhích. Sự tức giận trong lòng cô giáo càng tăng lên. Bà quăng chiếc thước dài lên bàn, sau đó một tay cầm sách tiếng Anh, một tay chỉ vào đám học viên ngồi ở dưới, lớn tiếng khiển trách : “ Đã học lớp mười một rồi, còn không biết rõ khi nào nên chơi, khi nào nên học, nếu thi không đậu, thi rớt ĐH thì những em có hối hận không ? Sách là để cho ai học ? Là để cho tôi sao ? Là để cho cha mẹ của những em sao ? Chính là cho những em đấy ! Học sinh nên có hình dáng của học viên, ngay cả thành tích cũng không có thì không phải làm cha mẹ những em phải tuyệt vọng khi đưa những em đi học sao ! Không làm những em tuyệt vọng về bản thân hay sao ? Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi rồi đúng chứ ? Muốn thành tích thì không có thành tích, muốn kỷ luật lại chẳng có kỷ luật ! Lớp 3 của những em là lớp kém nhất mà tôi từng dạy ! ” Cô giáo tiếng Anh nghỉ một lát, muốn để học viên có thời hạn tâm lý lại những gì mình vừa nói. Cũng may phần đông học viên vẫn nghe lời, chẳng qua mấy bạn học ngồi hàng sau vẫn lười biếng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không thèm mở ra. Cô giáo lại gõ lên bảng đen, rống lớn : “ Nhìn lên bảng đây ! ” Nam sinh ngồi hàng sau nhìn lên bảng, ánh mắt miễng cưỡng. Vừa nhìn đã thấy không có ý thức học tập mà ! “ Tôi giảng bài hay là bảng đen giảng bài hả ? Nhìn bảng đen làm gì, nhìn tôi đây ! ” Dãy phía sau lại có tiếng cười khúc khích, không biết là ai nhỏ giọng nói : “ Cô giáo có đẹp đâu, thích nhìn bạn học hơn. ” Ngay sau đó, tiếng cười hàng loạt phát ra trong phòng học. “ Tấn Ất Minh, Chu Tiếu, Tạ Trạch Vũ, Cổ Dật Phi, bốn em đứng lên cho tôi ! ” Cô giáo tiếng Anh giận giữ. Một nam sinh trong số đó vẫn ngồi yên không đứng dậy, lười biếng nói : “ Cô à, đừng dùng mấy cách phạt hao tổn sức lực lao động nhé. ” Một nam sinh khác vỗ lên vai cậu ta rồi nháy mắt. Học sinh trong phòng cũng nhìn về hành lang cửa số nhỏ ở phía trên của cửa sau, hành lang cửa số thủy tinh nho nhỏ hiện ra khuôn mặt không có nụ cười của chủ nhiệm lớp. Lập tức phòng học yên tĩnh trở lại. Bốn nam sinh kia cũng đứng lên. Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô rút một cuốn sổ tay màu xanh bạc hà từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng viết hàng chữ in hoa lên đó : Bạn học mới thật là xấu. Suy nghĩ một chút ít, cô lại ghi thêm : “ Ngày tiên phong chuyển trường không thật sự vui .

Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận