CỐ NIÊN HOA – CHƯƠNG 8: TÓC MAI SỢI VẮN SỢI DÀI – Wattpad

                                    
                                              


Khi tôi đến quán ăn, Quang Khải đã cho bày sẵn một bàn hai hàng rượu đựng trong chén lớn. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ đầu bàn bên kia hắn đã hất hàm:

- Uống cạn đi, rồi ta cho ngươi biết chuyện của cung nhân họ Lý.

Cái tên hoàng tử hẹp hòi này, thì ra vẫn còn để bụng ! - Đã cho ngươi đánh một trận rồi vẫn chưa hả dạ sao ? – Tôi nhăn nhó . - Đánh ngươi là vì bài đồng dao chết tiệt đó. Hôm nay là ngươi nhờ vả ta, cũng nên uống vài chén rượu tỏ lòng biết ơn. – Hắn nhếch miệng cười . - Nhờ vả ? ! Này ! Ai đã giúp ngươi ra khỏi tù chỉ trong một đêm ? Ai giúp cô đào hát của ngươi đưa tin ? Ai làm chủ hôn cho hai người ? ... - Phong, chính ngươi đã nói mang hết những ơn nghĩa đó đổi lấy lời xin lỗi với ta mà ? ! Tôi thật muốn đấm vào khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ kia một cái, tôi có nói như thế nhưng lúc đó hắn đã vung kiếm đánh tôi đâu ? ! Cố nén cơn giận trong lòng, tôi lẩm bẩm : - Đúng là vừa sinh ra đã bị vua cha lừa gạt nên trưởng thành cũng xô lệch theo . " Cạch " một tiếng, thanh kiếm của hắn lại chống lên bàn. Đôi mắt thường ngày luôn sáng lấp lánh lung linh bỗng dưng trở nên lạnh lẽo đến rợn người :

- Tại sao ngươi lại biết chuyện này?

Hình như tôi đã lỡ miệng nói điều không nên nói. Ai bảo ... ai bảo lão kể cho tôi ngay lúc ra khỏi nhà làm chi, trên đường đến đây tôi cứ nghĩ về nó mãi . Mặt vẫn không biến sắc, tôi nhìn hắn : - Tiên sinh kể với ta từ lúc ta còn bé xíu, cũng không ngờ ta sẽ gặp ngươi, chỉ trách vận của ngươi rủi ro xấu ... Ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi vẫn không chuyển dời . - ... à không, không ngờ tất cả chúng ta có duyên đến vậy, giữa thiên hạ to lớn này cũng vẫn gặp được nhau . Hắn thở dài, lắc nhẹ đầu rồi thong dong ngồi xuống, bưng một chén lên uống. Cảm thấy không tiện ngồi lâu cũng chẳng kỳ vọng hỏi được tin tức gì, không khéo lại còn làm mối quan hệ giữa Vạn Kiếp và Tức Mặc thảm hại hơn, tôi đành kiếm cớ ra về : - Dù gì cũng cảm ơn ngươi đã nhọc công, nhưng ta không uống được nhiều rượu. Việc của ta, ta sẽ tự tìm hiểu và khám phá vậy, ngươi về sẵn sàng chuẩn bị lấy vợ đi . Tôi chào hắn rồi quay người đi nhanh về phía cửa .

- Phong! – Hắn gọi lúc tôi đã bước một chân ra ngoài. – Ngươi cũng biết ta sắp phải lập chính thất rồi, mai ta sẽ về Tức Mặc, uống với ta một hôm đi. – Những từ cuối cùng nghe như thì thầm, lại như khẩn khoản.

Phải chăng những người sinh ra trong hoàng tộc dù sôi sục hay trầm tĩnh cũng đều có một hình dáng cô độc khiến người khác đau lòng đến vậy ? ! Nghĩa khí trong lòng bỗng nổi lên, tôi quay lại bàn rượu, đập tay lên mặt bàn một tiếng : - Được. Hôm nay để anh hầu chú. Nhưng cho công minh, anh hỏi chú một câu thì mới uống cạn một chén, được không ? !
Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận