Hoàng Hậu Lười Y Nhân Bộ 2 – Tiểu Thuyết – Tiểu Thuyết Xuyên Không Đang Sáng Tác – Diễn Đàn Kênh Truyện

Hoàng Hậu Lười Y Nhân Bộ 2

DaKieuGiaTrangDaKieuGiaTrang – Dã Kiều Gia Trang

Tài Khoản:

3260 điểm

  [Les]

Cấp 6 KTer Siêu Nhân – VIP
Có 1 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 1   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 4, 29/07/2020, 13:02
Gửi Tin Nhắn Đến DaKieuGiaTrang
List Truyện Của DaKieuGiaTrangThứ 4, 29/07/2020, 13 : 02

TÁC GIẢ: MỖ R

EDITOR: DOCKE

Hoàng Hậu Lười Y Nhân Bộ 2T ÁC GIẢ : MỖ REDITOR : DOCKE

VĂN ÁN
Trạch nữ xuyên qua, nguyện vọng lớn nhất chính là đừng quá mức, cứ tiếp tục hết ăn lại nằm, chuyện gì cũng không làm.

Có thân phận nào phù hợp với loại cuộc sống như heo như vậy đây?

Tốt nhất là gả cho người có tiền, là một người lắm tiền nhiều của lại có rất nhiều vợ, thường xuyên bỏ qua sự tồn tại của nàng, là một người có quyền lực tuyệt đối, không cần lo lắng bị phá sản hay gia đạo kiệt quệ gì đó.

Thí dụ như…

Hoàng đế? Hoặc là, một vương gia nhàn tản nào đó chẳng hạn.

Nàng rốt cuộc cũng được như ý muốn, gả cho Tiêu Dao Vương gia của Thiên Triều. Chỉ có điều, vì sao… vì sao bản thân vừa gả đi liền dẫn phát nhiều chuyện phiền toái đến như vậy? Vì sao càng ngày càng bị người ta chú ý, phiền rồi lại phiền?

Nàng chỉ muốn trốn vào một nơi nào đó để an tâm mà ngủ thôi, không ngờ suy nghĩ đó lại chỉ là một mong ước xa vời…

Loading …

NuThanTruyenNuThanTruyen – Nữ Thần Truyện

Tài Khoản: 1370 điểm   [Nữ]

Cấp 5 KTer Tài Ba – VIP
Có 1 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 2   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 4, 29/07/2020, 13:05
Gửi Tin Nhắn Đến NuThanTruyen
List Truyện Của NuThanTruyenThứ 4, 29/07/2020, 13 : 05

HOÀNG HẬU LƯỜI Y NHÂN B2 CHƯƠNG 1

HOÀNG HẬU Ô LONG CHUYỆN.

EDITOR: DOCKE

Y Nhân rất không hiểu, vì sao nhiều người lại cứ khăng khăng muốn làm hoàng hậu như vậy. Dù sao nàng vẫn không thích. Bộ lễ phục nặng nề kia đè lên người, đầu chất đầy châu ngọc leng keng, làm cho người ta cơ bản là không hề thở nổi. Y Nhân giống như người mộng du mà nhìn miệng của lễ quan há ra khép lại, sau đó bị hai tiểu cung nữ xúm vào nửa đẩy nửa nâng, dắt díu nhau đi lên trước thiên thai cao cao. Hạ Lan Tuyết mặc hoàng bào, ý thức vô cùng mừng cuống, đứng ở trên cao như thần tử lâm thế. Y Nhân đứng bên dưới, bước từng bước khó khăn vất vả đi lên. Ngửa đầu nhìn, chỉ cảm thấy dương quang đầy trời đều khép lại sau sống lưng Hạ Lan Tuyết. Toàn thân hắn sáng lòa, giống như toàn bộ ánh sáng huy hoàng của quốc tế đều tụ tập trên người hắn. Hắn vươn tay về phía nàng, khẽ mỉm cười. Nụ cười bắt nguồn từ khóe mắt, rực rỡ tỏa nắng lan tỏa khắp nơi. Nàng nhất thời có thêm sức lực lao động, đẩy bộ trang phụ cùng đạo cụ ước đạt nặng gần hai mươi cân đi đến trước mặt Hạ Lan Tuyết, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay to lớn của hắn. Từ nay về sau, nàng là hoàng hậu của hắn. Thiên Triều bình an, Đế Hậu đại cát, cả nước vui mừng. Pháo hoa tưng bừng cả một đêm, đến khi sáng sớm, biến thành những mảnh tàn sinh động trên đường phố, lại mau chóng tan ra. Đường phố từ từ trở lại với đời sống phồn vinh thường nhật. Mà trong hoàng cung cũng từ từ tràn trề náo nhiệt. Y Nhân vốn định một lần nữa Phục hồi đời sống tiêu dao giống như khi còn trong phủ vương gia, tìm một góc xó xỉnh không bị ai chú ý quan tâm, đàng hoàng phơi nắng ngủ nướng. Chỉ có điều, nàng rất nhanh liền phát hiện – – Chuyện này, tuyệt đối là một kỳ vọng xa vời ! Bây giờ Y Nhân đã không còn là một tiểu nhân vật bị mọi người quên lãng nữa. Nàng là TT của cả hoàng cung, là quốc mẫu của Thiên Triều, là hình mẫu của ngàn vạn cô gái. Mỗi sáng sớm, khi Y Nhân còn đang trong mộng, ngủ say đến chết đi sống lại thì những quý phụ, tiểu thư đã theo phép tắc thỉnh an trước đây, chờ sẵn ngoài cửa từ lâu. Y Nhân không hề không cưỡng bách bản thân rời giường, ngồi trên mặt ghế thoáng rộng tự do, vẫn còn ngái ngủ nghe nguyên một đám những nàng đi tới vấn an. Sau đó, chính là cảnh tượng cả đám đàn bà con gái tề tụ lại với nhau, ríu rít tán gẫu những câu truyện vặt vẵn trong đời sống hàng ngày : Cái gì mà tiểu thư Lý gia gả cho công tử Trương gia, Hoàng hậu nương nương cảm thấy hôn sự này có thỏa đáng hay không ? Cái gì mà cô nương Liễu gia muốn vào cung đến ở bên cạnh hoàng hậu học tập lễ nghi, Hoàng hậu nương nương cảm thấy có được hay không ? Mỗi khi như vậy, Y Nhân sẽ mở to hai mắt, rất vô tội rất thuần khiết mà nhìn chằm chằm vào người đặt câu hỏi. Kỳ thật nàng cũng không cần lên tiếng. Ngay sau đó, sẽ có những quý phụ khác mồm bảy miệng tám đàm đạo tiếp yếu tố này : Tiểu thư Lý gia không được a, nghe nói là có chân vòng kiềng, công tử Trương gia anh tuấn như vậy, không xứng đôi. Lại có người nói : Công tử Trương gia không được a, nghe nói văn võ cũng không giỏi, chỉ có mỗi cái mẽ hình thức bề ngoài thôi … Hay như : Cô nương Liễu gia rõ ràng là muốn nhân thời cơ này tiến cung để dụ dỗ Bệ hạ thôi, nương nương ngàn vạn lần cũng đừng có tin nàng ta … Cứ thế cứ thế, dù sao cái gì Trương gia Lý gia Liễu gia, Y Nhân một người cũng không quen biết, càng thiếu sự chăm sóc. Nàng chỉ mở con mắt càng lúc càng lớn, nhìn nguyên một đám quý phụ tiểu thư trang điểm xinh điểm trước mắt từ từ trở nên mơ hồ, biến thành những đốm đen lớn, ở đầu cuối biến thành những con ruồi bọ khổng lồ nhảy múa điên cuồng đầy phòng, ong ong không ngừng. Y Nhân bị dọa đến nỗi body toàn thân toát mồ hôi lạnh, giơ tay lên. Đợi tổng thể mọi người an tĩnh trở lại, nàng mới ngồi ngay ngắn trên thượng vị, rất nghiêm chỉnh nói một câu : “ Cứ làm theo ý của mọi người đi. ” Mọi người quay mặt nhìn nhau, Hoàng hậu nương nương đã phủi mông bò dậy khỏi ghế, xoay người bỏ trốn, mò về chiếc giường ấm cúng của mình. “ Ý của nương nương là … ” Qua một hồi lâu, một quý phụ chần chừ nhìn qua mọi người. “ Chính là hàng loạt đều chấp thuận đồng ý hết. ” Một người trông có vẻ như rất hiền lành lên tiếng. Vì vậy, toàn bộ đều vui tươi. Cứ vậy lê dài nửa tháng, đầu Y Nhân đều bị những nàng ong ong đến mức muốn nổ tung. Thiên quân vạn mã có là cái gì chứ ? Những nam nhân bị cuộc chiến tranh hù dọa kia, rất cần phải có một ngày bị nhốt trong một gian phòng chứa đầy phụ nữ. Y Nhân nghĩ : Chỉ cần bị nhốt ở trong đó một ngày, toàn bộ nam nhân đều sẽ nguyện ý ra mặt trận làm liệt sĩ. Lại trải qua thêm nửa tháng ô nhiễm, Y Nhân rốt cuộc nghĩ ra một cách giải quyết và xử lý mưu trí tuyệt đỉnh công phu. Nàng sai người treo trước ghế của mình một tấm màn lụa, bày tỏ sự thần bí cùng cao quý của hoàng hậu. Sau đó, lại dùng bút kẻ mi vẽ lên mi mắt mình hai đôi mắt giả thật to. Bức tranh con mắt kia được nàng vẽ rất có thần, cơ hồ hoàn toàn có thể lấy giả loạn thật. Mỗi sáng sớm, Y Nhân từ trên giường thở hổn hển đứng lên, sau đó tựa vào ghế, liên tục giấc mộng đẹp. Các nữ nhân ngoài rèm nhìn vào chỉ thấy hoàng hậu vẫn đang mở to đôi mắt mê người, chớp cũng không chớp nhìn thẳng vào chính giữa, không nghiêng lệch, uy nghiêm mà cơ trí, trọn vẹn nhìn không ra trong lòng nàng rốt cuộc đang tâm lý cái gì. Trong lòng những nàng đều cảm thấy tôn sùng kính yêu. Vì vậy … càng thêm ra sức líu ríu không ngừng. Y Nhân ngược lại, an bình trong mộng. Trong mộng, Hạ Lan Tuyết co lại thành một đứa bé nằm trong trứng nước, miệng mút ngón tay, hình dáng làm cho người ta rất muốn trêu chọc. Y Nhân cười ngây ngô vài tiếng tỉnh lại. Sau đó, lập tức che dấu bằng cách ho khan hai tiếng, vung tay lên, rất tráng lệ nói một câu : “ Cứ làm theo ý của mọi người đi. ” Những quý phụ kia vì thế, thỏa mãn nhu cầu thỏa mãn nhu cầu ra về. Y Nhân cũng thỏa mãn nhu cầu thỏa mãn nhu cầu trở lại liên tục ngủ bù. Thiên hạ thái bình, không sóng không gió. Đến một buổi trưa, Hạ Lan Tuyết bớt chút thời hạn cùng Y Nhân ăn bữa cơm. Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn nhận nàng một hồi, sau đó rất không hề tưởng tượng, nói : “ Thành thật mà nói, khởi đầu ta còn lo ngại nàng sẽ chán ghét, không ngờ nàng chẳng những đảm nhiệm, còn làm cho những nàng so với nàng khen ngợi không dứt lời. Y Nhân a Y Nhân, không cần cứ phải làm ta giật mình như thế đâu. Như vậy, ta càng không có giải pháp giải quyết và xử lý chính sự, suốt ngày chỉ muốn nàng. ” “ Làm hoàng hậu, kỳ thật rất đơn thuần. Không sao, không sao. ” Y Nhân rất yên tâm tự do cười cười, gắp từng ngụm từng ngụm mì sợi. “ Chỉ có điều, chuyện tuyển tú, cũng là nàng cung ứng sao ? ” Hạ Lan Tuyết đùng một cái thu lại nụ cười, nhìn nàng rất trang nghiêm. Sau khi trở thành nhà vua, những lúc Hạ Lan Tuyết không cười, vẻ mặt càng tỏ ra uy nghiêm. Y Nhân thiếu chút nữa đã bị nghẹn, “ Cái gì tuyển tú ? ” “ Ngày trong ngày hôm qua, những nàng đến chỗ nàng xin thông tư, hoàn toàn có thể từ trong số thiếu nữ quý tộc vừa độ tuổi tuyển ra mười vị, làm phong phú hậu cung hay không. Nàng đã phân phối ngay tại chỗ. Hôm nay, những đại thần đã dâng hàng loạt bức họa thiếu nữ lên trước triều đình. Rốt cuộc nàng có ý gì ! ” Hạ Lan Tuyết vẫn trang nghiêm nhìn nàng. “ Thiếp, khụ khụ … ” Y Nhân chép chép miệng, không tìm được từ đúng để nói. Thật là oan uổng a, lúc ấy nàng đang ngủ, cơ bản là không biết những nàng rốt cuộc đang nói cái gì. “ Mười người … Khụ khụ … ” Chẳng lẽ muốn đem phu quân của mình chia thành mười một phần ? Vậy còn dư lại cái gì ? “ Cũng biết nàng cơ bản không hề nghe. ” Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân quả nhiên sợ hãi, quyết định hành động không dọa nàng nữa, mặt nghiêm tự nhiên nở nụ cười. “ Yên tâm, ta đã xử lý xong rồi. Ta nói, hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý cùng hoàng hậu chờ sinh, không xem xét chuyện tuyển tú. ” Nói xong, ánh mắt Hạ Lan Tuyết lại bồi hồi lưu luyến trên phần bụng khẽ nhô ra của Y Nhân, cười đến không có ý tốt. Y Nhân lại cúi đầu và thức ăn vào miệng, trong lòng vẫn cảm thấy buồn chán. Vậy có phải có nghĩa là, chờ Tiểu Bảo Bảo sinh xong, A Tuyết sẽ chọn tú đúng không ? Bị mười nữ nhân cướp đi mười phần, chỉ còn dư lại một chút xíu, sao còn hoàn toàn có thể làm ba ba, làm lão công đúng quy cách nữa đây ? Xem ra, nàng phải nghĩ cách bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của mình mới được.

Share this:

Like this:

Số lượt thích Đang tải …

NuThanTruyenNuThanTruyen – Nữ Thần Truyện

Tài Khoản: 1370 điểm   [Nữ]

Cấp 5 KTer Tài Ba – VIP
Có 1 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 3   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 4, 29/07/2020, 13:06
Gửi Tin Nhắn Đến NuThanTruyen
List Truyện Của NuThanTruyenThứ 4, 29/07/2020, 13 : 06

HOÀNG HẬU LƯỜI Y NHÂN B2 – CHƯƠNG 2

EDITOR: DOCKE

Bởi vì có tâm tư nguyện vọng, ngày hôm sau Y Nhân thức dậy cực sớm. Bình thường Hạ Lan Tuyết thức dậy rất sớm, canh năm đã lâm triều. Còn thông thường thì khi đó, Y Nhân lại đang ngủ khò khò, cơ bản là không biết hắn rời đi khi nào. Huống chi, Hạ Lan Tuyết hành vi rất nhẹ, luôn lẳng lặng lấy ra bàn tay đang đặt trên eo nàng, sau đó rón ra rón rèn rời giường. Hắn vẫn như mọi ngày, trước khi đi thường nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của nàng. Nhưng ngày hôm nay vừa nhìn, Hạ Lan Tuyết ngược lại sợ hết hồn : Y Nhân đang mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt. “ Sao đã dậy rồi ? ” Hạ Lan Tuyết lập tức nghĩ đến ngàn vạn nguyên do : Khó chịu ? Ngã bệnh ? Gặp ác mộng ? Dù sao cũng chẳng có nguyên do nào tốt. Hắn không khỏi lo ngại, đi đến trước giường, đưa tay thăm khám trán của Y Nhân : Không sốt mà ? “ A Tuyết. ” Y Nhân lăn người ra giữa giường, sau đó nhìn qua hắn, nói : “ Mấy bức họa dâng lên ngày trong ngày hôm qua, hoàn toàn có thể … hoàn toàn có thể cho thiếp xem một chút ít được không ? ” Hạ Lan Tuyết ngẩn người, không ngờ Y Nhân thế nhưng lại vấn vương mãi yếu tố này. “ Mấy thứ đó có gì đáng xem … ” Hạ Lan Tuyết không biết nên khóc hay cười. “ Nếu nàng có hứng thú, lát nữa bảo Dịch Kiếm cùng nàng đến chỗ đó cũng được, nhớ cẩn trọng. ” Y Nhân cười híp mắt, gật gật đầu, còn trong lòng lại đang gảy bàn tính lạch tạch. “ Còn có chuyện gì nữa sao ? ” Hạ Lan Tuyết ghé sát vào hỏi. Y Nhân khước từ, ngáp một cái. “ Không có gì, chàng đi làm sớm đi. Không tiễn. ” Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu sang bên, lòng tràn trề nghi vấn : Đi làm ? Chẳng lẽ không phải vào triều sao ? Đợi Hạ Lan Tuyết đi rồi, Y Nhân lại lăn qua lộn lại giằng co trên giường một hồi, sau đó mới lồm cồm đứng lên. Giữ vững niềm tin, tìm cách triển khai kế hoạch ‘ tà ác ’ của mình … Đến trưa, Y Nhân chuẩn bị sẵn sàng xong mới thở phào một cái, chỉ cảm thấy body toàn thân đau nhức, căng thẳng mệt mỏi muốn chết. Nàng đang định bò lên giường ngủ trưa thì một cung nữ hấp tấp vội vàng hấp tấp vội vàng chạy vào, thỉnh an rồi nói : “ Hoàng hậu nương nương, Hoàng thái hậu cho mời. ” Y Nhân giật mình một hồi, mới nhớ lại, Y Lâm chính là Hoàng thái hậu. Mặc dù Hạ Lan Thiên An đã thoái vị từ lâu, nhưng danh phận Hoàng thái hậu của Y Lâm vẫn được giữ nguyên như cũ. Hai tỷ muội, một người là hoàng hậu, một người là hoàng thái hậu, xác nhận là kỳ quan lâu nay hiếm thấy. Y Lâm giờ đây cũng không quản lý hậu cung nữa, hàng ngày chỉ quanh quẩn trong Lâm Cung nuôi dưỡng Hạ Lan Thiên An. Lúc Y Nhân đến, từ xa xa đã nhìn thấy Y Lâm. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ có điều, trang sức đẹp châu ngọc phỉ thúy, tơ lụa gấm vóc đều đã cởi bỏ, chỉ còn lại vẻ mộc mạc thuần khiết. Đã lâu rồi những nàng không Open cùng nhau. Lần này Y Lâm tìm nàng, không biết lại là chuyện gì ? Nhưng Y Nhân vẫn đi gặp. Vào trong điện, chỉ cảm thấy Y Lâm toát ra một vẻ trong trẻo nhưng lãnh đạm dị thường, đang ôm Thiên An rung đưa. Dáng vẻ rất mẹ hiền vợ thảo. “ Tỷ tỷ. ” Y Nhân chần chừ một chút ít rồi gọi. Y Lâm quay đầu lại, nhìn nàng mỉm cười. Bộ dáng êm ả dịu dàng đáng yêu, thật khác xa Y Lâm của trước kia. “ Y nhân … à không, hoàng hậu. ” Y Lâm đi về phía nàng, thân thiện đặt tay lên vai nàng. Nếu là người không biết nội tình, chợt nhìn vào sẽ thật sự cho rằng đó là một đôi tỷ muội tình cảm vô cùng tốt đẹp. Y Nhân cơ hồ có một ảo giác can đảm và mạnh mẽ : Chẳng lẽ giữa bọn họ vẫn còn tình cảm tỷ muội sao ? “ Hai tỷ muội tất cả chúng ta, đã lâu rồi không có cùng nhau tâm sự. ” Y Lâm nhìn vào mắt Y Nhân, vô cùng tình thâm ý trọng nói. Y Nhân ‘ à ừ ’ một tiếng, trong lòng xem xét : Chẳng lẽ trước kia hay tâm sự lắm sao ? “ Không ngờ lượn một vòng, tất cả chúng ta lại về chung một nhà. ” Y Lâm nói, tràn trề vẻ cảm thán : “ Ta một lòng muốn làm phi làm hậu, không ngờ người tính không bằng trời tính, ở đầu cuối lại là muội. ” Y Nhân sờ sờ đầu, duỗi bẻ ngón tay một chút ít, “ Tỷ giờ đây đã là hoàng thái hậu, chức hoàng thái hậu còn lớn hơn cả hoàng hậu nữa mà. ” Huống chi, nàng cũng đang nghĩ không ra, những danh hàm hư ảo này rốt cuộc mang lại lợi lộc gì. Y Lâm nhìn quanh một chút ít, cười khổ nói : “ Hoàng thái hậu trong lãnh cung … ” Sau đó, nàng tịch thu vẻ cảm thán, cẩn trọng đặt Hạ Lan Thiên An vào nôi rồi nhẹ giọng nói : “ Hôm nay mời muội đến đây, là có chuyện muốn cầu muội. ” “ A ? ” Y Nhân chớp mắt, nhìn nàng dò hỏi. “ Muội đến mang Thiên An đi đi. ” Y Lâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của Thiên An, ngẩng đầu : “ Nể tình Bùi Nhược Trần, muội hãy mang Thiên An đi đi. Nếu nó theo ta lớn lên trong lãnh cung, sau này nhất định sẽ bị người khi dễ. Nó ở bên cạnh muội, người khác cũng sẽ coi trọng nó hơn một chút ít. Tình cảnh sau này của nó, cũng sẽ không khốn túng như thế này. ” Y Nhân ngẩn người, cũng cúi đầu ngắm nghía Hạ Lan Thiên An nằm trong nôi. Một đứa bé kháu khỉnh trắng trẻo, đã lớn hơn lúc mới sinh rất nhiều. Tính đến ngày hôm nay, có lẽ rằng nó cũng hơn một tuổi rồi. Một đứa bé trai mi thanh mục tú, mặc dầu ngũ quan còn chưa rõ nét nhưng cũng hoàn toàn có thể nhìn ra dấu vết của Bùi Nhược Trần – Nó càng lúc càng giống cậu. Y Nhân xoa vào bụng mình, mỉm cười nói : “ Được, muội sẽ không để cho người khác khi dễ nó. ” Y Lâm cười cười, không có nhu yếu gì khác nữa, giống như nàng thật sự chỉ toàn tâm toàn ý tâm lý cho Hạ Lan Thiên An. Y Nhân ngồi thêm một chút ít, hai người chỉ nhìn nhau không nói gì. Một lát sau, nàng liền bế Thiên An trở về Đông Cung. Buổi chiều, khi Hạ Lan Tuyết trở lại, thấy Y Nhân đang nằm sấp bên cạnh nôi chơi đùa với đứa trẻ. Hắn đi tới, cũng không mấy giật mình, cơ hồ hỏi cũng không hỏi, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Thiên An. “ Sau này đừng tùy tiện ra ngoài. ” Ánh mắt hắn vẫn như cũ, dính chặt vào nôi, cũng không ngẩng đầu lên, nói : “ Còn lại hai tháng nữa, hãy ngoan ngoãn an dưỡng ở trong phòng đi. ” Y Nhân không rõ chuyện gì, nhìn qua hắn. Hạ Lan Tuyết lại tràn trề sầu lo, chỉ là không nhìn Y Nhân. Hai người một trái một phải trêu chọc Thiên An một hồi. Hạ Lan Tuyết bỗng nói : “ Hôm nay, có một vị sứ giả Viêm Quốc đã đến. ” “ Ửm ? ” “ Bọn họ muốn Phục hồi quan hệ mậu dịch kinh thương giữa Thiên Triều và Viêm Quốc. ” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói : “ Thuận tiện còn có kèm theo thư tay của Viêm Hàn, chúc mừng nàng trở thành hoàng hậu Thiên Triều, còn đưa vài phần lễ vật đến. ” “ Thật sao ? Bây giờ hắn thế nào rồi ? ” Y Nhân vui mừng quá đỗi, cười như hoa nở. Đã lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức gì về Viêm Hàn, nàng vẫn luôn lo ngại. Hôm nay xem ra, hắn đã không có chuyện gì. “ Không sao cả. ” Hạ Lan Tuyết áy náy nhìn Y Nhân. Mặc dù không đành lòng nói lời đả kích nàng, nhưng vẫn phải nói thật. “ Lần trước trong chiến dịch ở Tuy Xa, Viêm Hàn liên tục không chịu xử lý tự do, sau cuối làm cho Viêm quân thương vong thảm trọng. Mặc dù hắn hoàn toàn có thể body toàn thân mà lui, nhưng trong nước cứ không ngừng lên tiếng phản đối hắn. Tình cảnh hiện giờ của Viêm Hàn cũng rất gian truân. ” Y Nhân trầm mặc, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. “ Được, không cần phải lo ngại, chính hắn sẽ tự xử lý. Nàng giờ đây đừng tâm lý gì cả, cứ thanh thản an dưỡng sức khỏe thể chất đi, ửm ? ” Hạ Lan Tuyết sờ sờ đầu của nàng, cười đầy sủng ái. Nhưng nỗi sầu lo trong đáy mắt trước sau vẫn không hề suy giảm. Y Nhân lại không hề phát hiện chút nào, gật đầu thật mạnh, vô cùng yên tâm mà mỉm cười.

Share this:

Like this:

Số lượt thích Đang tải …

Loading …

NuThanTruyenNuThanTruyen – Nữ Thần Truyện

Tài Khoản: 1370 điểm   [Nữ]

Cấp 5 KTer Tài Ba – VIP
Có 1 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 4   ↡↡↡↡↡
Thời Gian: Thứ 4, 29/07/2020, 13:06
Gửi Tin Nhắn Đến NuThanTruyen
List Truyện Của NuThanTruyenThứ 4, 29/07/2020, 13 : 06

HOÀNG HẬU LƯỜI Y NHÂN B2 – CHƯƠNG 3

Editor: Docke

Hôm nay Đông Cung náo nhiệt khác thường. Hạ Lan Tuyết đàm đạo chính sự xong, vừa trở lại đến Đông Cung đã thấy xa xa bóng người lay động, qua lại không dứt. Đi vào nhìn, tựa hồ hàng loạt công tử danh môn vọng tộc đều tụ tập tại đây. Đại điện bị chia ra làm hai, ngăn cách nhau bởi một bức bình phong thật lớn. Bên kia, tiếng người cười nói hình như cũng rất huyên náo. Hạ Lan Tuyết lặng lẽ tiến vào, không cho thông tin cũng không làm kinh động đến ai. Hắn vòng qua mọi người, lại vòng qua tấm bình phong to lớn để ra đến hoa viên bên ngoài đại điện. Hoa viên đã được trang trí trọn vẹn mới lạ. Các thiếu nữ danh viện của Thiên Triều đang vây quanh những chiếc bàn nhỏ trong hoa viên. Tốp năm tốp ba nói cười vui tươi, hoặc ngâm thơ làm phú, hoặc đàm đạo tài nghệ thêu hoa, hoặc chỉ vào bình phong, hạ thấp giọng, lặng lẽ nói gì đó mà sắc mặt đỏ bừng. Hạ Lan Tuyết quét mắt nhìn qua một lượt, cũng cố ý tìm kiếm tung tích Y Nhân. Hắn nhanh gọn nhìn thấy nàng. Y Nhân đứng ở cuối bình phong, đang dùng bút lông phác họa gì đó lên bình phong. Nàng rất chuyên chú thêm vài nét bút, lại đưa bút lông lên miệng liếm liếm, sau đó nghiêng đầu làm như tâm lý, rồi lại thêm vài nét bút. Hạ Lan Tuyết nhìn thấy mà buồn cười. Nhưng vì không muốn kinh động đến những người khác, hắn ẩn vào một gian nhà ấm trồng hoa bên cạnh, sau đó sai người mời hoàng hậu đến. Cung nhân truyền lời đi qua cẩn trọng nói vài câu bên tai Y Nhân. Y Nhân gật gật đầu, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết cười cười, sau đó vui tươi chạy tới. Tốc độ chạy của nàng làm cho Hạ Lan Tuyết nhìn thấy phải giật mình. Đến khi Y Nhân chạy vào đến phòng hoa, Hạ Lan Tuyết nhịn không đợi nữa, dùng hai tay vịn lấy bả vai nàng, giận dỗi nói : “ Nàng không biết mình là phụ nữ đang mang thai bảy tháng hay sao ? Không thể chậm một chút ít ư ? ” Y Nhân chặc chặc lưỡi. Ngoại trừ thời kỳ đầu mang thai nàng cảm thấy khó ngủ ra thì tâm tình đã từ từ làm quen với việc đang mang trong mình một sinh mệnh nhỏ, cũng từ từ trở lại hoạt động và sinh hoạt thông thường. Hạ Lan Tuyết vuốt ve khuôn mặt nhỏ xíu tròn trịa của Y Nhân, thở dài nói : “ Thôi, cũng không hề trách nàng, nàng cũng là lần tiên phong. ” Dừng một chút ít, Hạ Lan Tuyết lại nhếch lên nét cười với hàm ý xấu, “ Chờ sau này có lần thứ hai, lần thứ ba, nàng cũng sẽ biết cách chú ý quan tâm. ” Y Nhân sững sờ, gãi gãi đầu, ra vẻ tội nghiệp mà nhìn qua hắn. Hạ Lan Tuyết cũng không truy cứu sự sơ sẩy của nàng vừa qua nữa, quy đổi đề tài, chỉ vào đám đông huyên náo bên ngoài, hỏi : “ Bên ngoài rốt cuộc là thế nào ? Có phải cảm thấy nhàm chán quá, vì vậy mời người đến chơi ? Nhưng dù vậy cũng không hề gọi nam tử vào hậu cung được. ” Anh tài tuấn kiệt của Thiên Triều từ mười lăm tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống đều tụ tập trong đại điện, trong đó có không ít anh tuấn trẻ tuổi mê hoặc nữ nhân. Hạ Lan Tuyết mặc dầu kiên tin rằng vị thế của mình sẽ không phải chịu sự uy hiếp, nhưng cũng không hề chịu được nếu có nam nhân nào khác nhìn thấy những điều tốt đẹp ở Y Nhân – Luôn luôn dâng lên niềm xúc động, chỉ muốn giấu nàng vào tay áo. Y Nhân hình như không phát hiện được xúc cảm của Hạ Lan Tuyết. Nàng nhìn về phía bên kia đại điện một chút ít, sau đó vô tư cười nói : “ Đây là thiếp đang tổ chức triển khai liên hoan xem mắt. ” “ Lễ hội xem mắt ? ” Hạ Lan Tuyết sững sờ. “ Đúng vậy, thời đại này những cô gái rất đáng thương, khi lập mái ấm gia đình đều không biết mình sẽ gả cho người nào. Hôn nhân đại sự cũng giống như mua vé số vậy, tỷ suất trúng thưởng quá thấp. Cho nên, thiếp liền gọi đến đây hàng loạt nam nữ hoàn toàn có thể kết hôn của Thiên Triều. Bên phòng nam thì treo những bức họa của nữ tân, bên phòng nữ thì treo những bức họa của nam tân, cho bọn họ ngắm nhìn trướ. Chờ lát nữa xem ai cảm thấy hứng thú với ai, sẽ cầm mã số của người đó, cách rèm chuyện trò. ” Y Nhân cười tủm tỉm nói : “ Như vậy vừa hoàn toàn có thể trao đổi, lại không gây trở ngại đến thanh danh cũng như trinh tiết gì gì đó của những nàng. Chàng thấy thế nào ? ” Hạ Lan Tuyết chớp chớp mắt, chẳng nói đúng sai. Nét mặt giống như đang nín cười, trông rất kỳ quái. “ Đừng liếm mực nữa, trông bẩn lắm. ” Hắn làm như không có việc gì, nói một câu, sau đó duỗi ngón tay lau đi vết mực bên môi Y Nhân. Nhưng càng lau lại càng như một con mèo hoa nhỏ, nhìn ngang nhìn dọc đều chẳng giống hoàng hậu Thiên Triều chút nào. Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng phải cười xòa. Hắn rũ tay xuống, cố gắng nỗ lực ra vẻ cứng rắn, nói : “ Thôi được, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng đừng để bản thân phải stress quá sức là được. ” Y Nhân cười toe cười toét, hai mắt híp lại, nói : “ Còn mấy bức họa nữa chưa vẽ xong, thiếp đi thêm vào. ” Nói xong, Y Nhân lại vui tươi chạy ra, nhưng rõ ràng đã chậm hơn lúc nãy rất nhiều. Hạ Lan Tuyết khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng hình Y Nhân, chỉ thấy trên bình phong đã vẽ đầy những bức họa nhìn giống hệt người thật. Không chỉ có ngũ quan chân thực, mà ngay cả vẻ mặt rực rỡ thế nào cũng được miêu tả sinh động trong tranh, mỗi một bức đều là thượng phẩm. Hắn đâu biết rằng sau này còn có cái gọi là kỹ thuật ‘ phác họa ’. Cho nên càng cảm thấy tài vẽ tranh của nàng thật thần kỳ. Hơn nữa, Hạ Lan Tuyết cũng đã hiểu tại sao Y Nhân phải làm như vậy. Những bức họa thiếu nữ trên bình phong, phần đông đã gồm có toàn bộ bức họa tú nữ được dâng lên. Nàng muốn họ có được cuộc hôn phối khác, trực tiếp tăng thu giảm chi. “ Phương pháp như vậy mà cũng hoàn toàn có thể nghĩ ra được, Y Nhân ơi là Y Nhân … ” Hắn lẩm bẩm một hồi, niềm vui hòa lẫn tình yêu càng lúc càng đậm dần trên nét mặt, trong nội tâm tràn trề quá bất ngờ và mừng quýnh : Y Nhân càng lúc càng giống người đang yêu, tối thiểu cũng đã biết ghen, biết tranh thủ hắn. Kỳ thật, hắn chắc như đinh sẽ không từ bỏ nàng để đi cưới cô gái khác. Nhưng, hoàn toàn có thể khiến cho Y Nhân khẩn trương một chút ít, hắn lại cảm thấy vui vui – một sự mê hoặc tà ác. Y Nhân rốt cuộc cũng vẽ xong toàn bộ bức họa. Nàng phủi phủi tay, xoay người chào hỏi đám thiếu nữ một câu, “ Tất cả lại đây một chút ít đi. Trên đây có đánh số. Nếu như cảm thấy có hứng thú với ai thì đọc to mã số của hắn lên rồi đi sang gian phòng nhỏ phía bên kia bình phong. Bên trong đó có rèm có cung nữ, không sao đâu. ” Đám thiếu nữ quay mặt nhìn nhau, bắt đầu còn rất trù trừ. Y Nhân quyết định hành động tự mình làm mẫu, tùy tiện đọc lên một mã số rồi đi về phía gian phòng nhỏ.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, đang chuẩn bị ra mặt kêu bọn họ thoải mái một chút, không cần phải chiêm tiền cố hậu như vậy. (Chiêm tiên cố hậu, tiện tố bất thành: nếu cứ ngần ngừ ngó trước trông sau, thì việc chẳng thành)

Nào ngờ chân hắn còn chưa kịp nhấc lên đã nghe ‘ rầm ’ một tiếng. Bình phong đổ. Y Nhân đang đứng ngay cạnh bình phòng, chỉ kịp ‘ A ’ lên một tiếng. Một bóng người màu vàng đã phóng tới nhanh như gió. Hắn lôi kéo cánh tay của nàng, xoáy mình ra ngoài, khó khăn vất vả lắm tấm bình phong kia mới đổ ập xuống ngay dưới chân bọn họ. Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Chờ đến khi nhìn thấy rõ ràng người vừa bay đến là Hạ Lan Tuyết, tổng thể đều cả kinh, hàng loạt quỳ sụp xuống. Đám thiếu nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa khi nào được trông thấy nam tử khác, trong một khắc khi tấm bình phong đổ xuống đã nhìn thấy một bầy nam tử đang đứng nhốn nháo sau tấm bình phong, cùng với chân dung của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đang ân cần nhìn xem Y Nhân, cơ bản là không biết phong thái của mình đã phủ lấp toàn bộ tuấn kiệt trong phòng, cũng không hề hay biết toàn bộ ánh mắt hâm mộ và sủng kính của những thiếu nữ đều đang dán chặt lên người hắn. Sự Open của hắn, xem như đã trọn vẹn tàn phá khổ tâm của Y Nhân. Y Nhân mới hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, trông thấy hàng loạt ánh mắt của những cô gái, trong lòng thương xót thở dài. Một lần gặp gỡ Hạ Lan Tuyết, sai lầm đáng tiếc cả đời. Lẽ ra nàng phải cảm thấy uể oải, tác dụng, uể oải đâu không thấy, chỉ thấy vùng bụng mở màn đau quặn lên, lại càng lúc càng đau. Cuối cùng, giống như hoàng hà vỡ đê, đau đến không hề chịu đựng nổi. Hạ Lan Tuyết nhanh gọn phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, mặt ngọc cũng lập tức tái đi, cuống quit ôm lấy nàng, một mặt chạy vào trong tẩm cung, một mặt lớn tiếng quát : “ Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi ngự y ! ” Lúc ngự y đến, nàng đã đau đến mức ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi. Hạ Lan Tuyết liên tục cầm lấy tay nàng. Ngón tay nàng gần như muốn cắm sâu vào da thịt của hắn, hắn lại hồn nhiên không nhận ra, càng không ngừng cúi đầu ghé vào tai nàng an ủi. Nỗi đau đớn của Y Nhân giống như một căn bệnh truyền nhiễm, từ cánh tay hắn lây nhiễm vào trái tim, càng lúc càng đau đớn đến vô cùng. Hạ Lan Tuyết chỉ nhìn nàng thôi cũng có cảm xúc đau đớn đến không hề hô hấp được. Ngự y nhanh gọn tiếp đón. Bọn họ vừa vén chăn mềm lên thăm khám, sau đó nghiêm nghị nói : “ Bệ hạ, ngài phải tránh đi một chút ít, nương nương sắp sinh rồi. Mặt khác, chúa thượng, chuyện đó … ” Hạ Lan Tuyết ngẩn người, nhớ lại lời nói trước kia của ngự y : Nương nương lúc mang thương đã từng bị thương, sức khỏe thể chất rất yếu. Nhất định phải dưỡng thai thật tốt, nếu không sẽ có nguy hại rất lớn. ” “ Bảo vệ người lớn. ” Hạ Lan Tuyết không đợi ngự y kịp tìm ra từ, đã vượt lên trước, nhất quyết nói : “ Bất luận xảy ra trường hợp nào, nương nương không hề có chuyện ! ” Ngự y thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn hai bàn tay Hạ Lan Tuyết và Y Nhân trước sau vẫn nắm chặt không rời, một lần nữa dè dặt hỏi : “ Bệ hạ, hoàn toàn có thể ra ngoài một chút ít được không ạ ? Nơi này sẽ tổn hại đến long khí của hoàng thượng. ” “ Long khí cái quái gì, làm chuyện của ngươi đi, trẫm sẽ ở đây ! ” Hạ Lan Tuyết nhìn ngắm mồ hôi đang rỉ ra trên trán Y Nhân, bực mình cắt đứt lời của ngự y, cúi người nhẹ giọng nói với Y Nhân lúc này đã đau đớn đến mức mơ mơ màng màng : “ Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. ” Y Nhân lúc đầu chỉ nghe được bên ngoài có chút huyên náo, đầu đau như muốn nứt ra. Nhưng lúc giọng nói của Hạ Lan Tuyết truyền đến bên tai, liền giống như một hồi chuông ngân trong trẻo, đẩy lùi toàn bộ sự huyên náo. Nàng yên tĩnh trở lại, thở hổn hển, nửa mê nửa tỉnh, tùy ý ngự y sắp xếp. Mà tay Hạ Lan Tuyết, trước sua vẫn không hề rời đi. Một lúc sau, nàng đã choáng váng đến mức trọn vẹn không biết đến đau đớn, chỉ cảm thấy có gì đó không ngừng chảy xuống. Phần bụng đùng một cái nhẹ hẫng, body toàn thân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Nàng cực kỳ căng thẳng mệt mỏi, thở phào một cái, cơ hồ chỉ muốn ngủ thiếp đi. Hai tiếng khóc lảnh lót bất ngờ kích thích tâm lý nàng. Nhưng vẫn yếu ớt như hư không, một chút ít kích động đó cũng không duy trì được bao lâu. Nàng chỉ nhớ rõ, Hạ Lan Tuyết ghé sát vào tai nàng, không kìm được vui mừng nói : “ Y Nhân, là sinh đôi, một công chúa một hoàng tử. Nương tử, nàng quá thần kỳ. Nàng muốn đặt tên gì cho những con đây ? ” Tên gọi là gì ư ? Y Nhân nghe Hạ Lan Tuyết nói với cảm xúc rất không chân thực. Nàng đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đang lười biếng nằm sấp trên bậc cửa, mấp máy nói : “ Tiểu Tân và Tiểu Quỳ. ” Hoàng tử gọi là Hạ Lan Tân, công chúa gọi là Hạ Lan Quỳ. “ Tốt. ” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, bàn tay đặt lên trán nàng. Tóc nàng mướt mồ hôi, cũng thấm ướt âm thanh của hắn : “ Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. ” “ Ừm. ” Y Nhân gật đầu, gần như là chỉ một giây sau đã bị vùi lấp trong mộng đẹp. Hạ Lan Tuyết lo ngại nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, lại nhìn qua hai đứa con đang bị bọn ma ma vây hãm, ánh mắt lại chuyển ra đống bừa bộn bên ngoài. Tại sao bình phong lại sụp đổ ?

Share this:

Like this:

Số lượt thích Đang tải …

NuThanTruyenNuThanTruyen – Nữ Thần Truyện

Tài Khoản: 1370 điểm   [Nữ]

Cấp 5 KTer Tài Ba – VIP
Có 1 Huy Chương – XEM Hoạt Dộng
Bài Viết Thứ : # 5   ↡↡↡↡↡

Thời Gian: Thứ 4, 29/07/2020, 13:07
Gửi Tin Nhắn Đến NuThanTruyen
List Truyện Của NuThanTruyenThứ 4, 29/07/2020, 13 : 07

HOÀNG HẬU LƯỜI Y NHÂN B2 – CHƯƠNG 4

Editor: Docke

Gần đây, Y Nhân đang suy tư về một mệnh đề y học, có phải đứa trẻ sinh non đều đặc biệt quan trọng hiếu động, không có được sự chững chạc giống như những đứa trẻ đủ tháng đủ ngày hay không ? Đệ đệ Tiểu Tân còn đỡ, thông thường không có việc gì sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ, rất có phong thái của mẹ. Còn tỷ tỷ Tiểu Quỳ, từ khi sinh ra cất tiếng khóc chào đời đã oang oang đến mức dọa người. Về sau ngày một lớn lên, liên tục chưa từng yên tĩnh. Không khóc thì quậy, nhìn thấy bất kỳ vật gì cũng đều có hứng thú, phải nói là một đứa trẻ cực kỳ hiếu động. Hạ Lan Tuyết rất đau đầu. Sở dĩ nói Hạ Lan Tuyết đau đầu, là vì sau khi Y Nhân sinh con xong thì lâm bệnh nặng, suốt ngày stress uể oải, suốt một năm trời phần nhiều chỉ nằm mãi trong cung không ra khỏi cửa. Hai đứa con thơ, à không, kể cả Hạ Lan Thiên An nữa là ba đứa, hoạt động và sinh hoạt thường ngày đều do một tay Hạ Lan Tuyết chăm nom. Hạ Lan Tuyết chính thức trở thành vú em chuyên nghiệp. Sức khỏe của hoàng hậu không tốt, những đại thần cũng đã đề xuất Hạ Lan Tuyết nạp phi nhiều lần, tuy nhiên đều bị Hạ Lan Tuyết dùng ánh mắt bác bỏ. Hắn cảm thấy thực trạng của mình lúc này rất tốt. Mỗi ngày sau khi hạ triều, lập tức sẽ đến thăm Y Nhân tiên phong. Y Nhân thông thường sẽ nằm trên giường dưỡng thần, hoặc ngẩn người, hoặc cầm mấy cuốn bản thảo cổ xưa tập trung chuyên sâu niềm tin điều tra và nghiên cứu. Thấy hắn về, Y Nhân sẽ nghiêng đầu nhìn qua, vừa mỉm cười ngọt ngào vừa ngắm nhìn hắn ôm hai đứa con, ở trong phòng vòng tới vòng lui, kể cho chúng nghe một số ít chuyện người lớn : nào là chính vì sự, nào là mùa vụ, dân số … cũng chẳng màng đến chuyện bọn khỉ gió chúng nó nghe có hiểu gì hay không. Mỗi lần như vậy, Tiểu Tân sẽ nằm cuộn trong vòng tay hắn, yên lặng. Tiểu Quỳ thì quang quác quang quác hòa cùng Hạ Lan Tuyết, mặt mày hớn hở, hai cánh tay mũm mĩm cứ giương nanh múa vuốt trên không trung. Hạ Lan Tuyết thấy vậy càng hào hứng, càng nói càng hăng say. Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ ôm Thiên An, nhưng dù sao vẫn thương mến mấy đứa nhỏ hơn một chút ít. Vô tình hay cố ý, Thiên An rốt cuộc vẫn bị lạnh nhạt. Y Nhân sẽ sai người ôm Thiên An đến giường mình, ngồi dựa vào thành giường ngắm nhìn nó – So với Bùi Nhược Trần, Thiên An còn thừa kế một chút ít huyết thống của Hạ Lan gia, vùng giữa hai hàng lông mày sáng láng, trưởng thành, tựa hồ so với cậu còn tăng thêm vài phần mỹ nam tử. Về sau, bọn chúng từ từ đều đã học nói, học đi. Giữa ba đứa trẻ, mưu trí nhất chính là Hạ Lan Thiên An. Nó học rất nhanh. Mới ba tuổi đã hoàn toàn có thể đọc làu làu ‘ sư thục nhập môn ’ – bài học kinh nghiệm của những đứa trẻ sáu tuổi. Hiếu động nhất là Hạ Lan Quỳ. Hạ Lan Tuyết thấy nó vui tươi sôi sục như vậy, liên tục cảm thấy rất buồn chán : Nó thật sự là con gái của Y Nhân sao ? Mới hai tuổi, nghịch ngợm gây sự không thua một ai. Trong sự nghiệp học tập, người khác đều là học bò trước, sau đó mới học đi. Tiểu Quỳ giỏi hơn hẳn, ngày hôm nay mới vừa bò đây, ngày mai đã ra sức đòi đứng lên. Kết quả, hai chân như nhũn ra, té ầm xuống. Nhưng dù vậy, nó vẫn chấp nhất muốn đứng lên. Đến khi rốt cuộc cũng đi được lại không chịu chú tâm mà đi, trên cơ bản đều là chạy. Hạ Lan Tuyết nhìn thấy mà giật mình. Đặc biệt quá đáng chính là, nó vô cùng ưa thích trêu chọc đệ đệ Tiểu Tân của mình. Tiểu Tân là đứa ít có biểu lộ nhất trong ba đứa. Hạ Lan Tuyết đã từng thiếu tín nhiệm, nó sẽ không biết đi cũng không biết nói. Dù sao hoàn toàn có thể ngủ tuyệt đối không tỉnh dậy, hoàn toàn có thể nằm tuyệt không thèm ngồi, càng sẽ không tự mình đứng lên bước đi. Cho đến một ngày kia, Hạ Lan Tuyết thực sự lo ngại, sau khi trưng cầu quan điểm của mười vị ngự y, hắn đem bỏ Tiểu Tân lại một mình trong hoa viên, sau đó kêu tổng thể mọi người trốn đi. Lúc đầu, Tiểu Tân còn ngoan ngoãn ngồi trên bãi cỏ tự chơi một lúc. Đến trưa, có lẽ rằng là đói bụng, vẫn không thấy có người nào đến, nó mới chao đảo đứng lên, đi về chỗ Hạ Lan Tuyết đang nấp, dùng đồng âm lười biếng, kêu một tiếng : “ Phụ thân. ” Hạ Lan Tuyết lúc này mới yên lòng, lập tức lại buồn chán : Thì ra, lười biếng cũng hoàn toàn có thể di truyền sao ? ! ! Trong khoảng chừng thời hạn này, Y Lâm vẫn luôn lấy nguyên do thăm hỏi động viên Hạ Lan Thiên An để tới lui tương hỗ, cũng thật sự đã giúp Hạ Lan Tuyết không ít. Y Lâm cũng chính bới mối quan hệ với Đế Hậu ngày càng thân thiện mà vị thế ở hậu cung cũng từ từ điển hình nổi bật hơn. Hiện tại, bọn nhỏ cũng đã đến tuổi đi học. Con cháu hoàng gia, học tập luôn nhiều hơn so với người khác. Hạ Lan Tuyết cũng mở màn trang nghiêm xem xét : Muốn tìm một đế sư hợp cách. Chỉ là trong thiên hạ, có mấy người đúng quy ách giáo dục được con cháu của Hạ Lan Tuyết đây ? Trong vòng hai năm, thiên hạ thái bình. Thiên Triều cũng từ từ Phục hồi lại vẻ phồn hoa hưng thịnh. Còn Viêm Hàn, sau khi ứng phó hết quẫn cảnh lúc trước, cũng do tại hắn cần chính yêu dân mà một lần nữa đạt được sự tin tưởng của dân chúng. Viêm Quốc cũng đang trên đà tăng trưởng, chỉ có điều, mọi việc có vẻ như khó khăn vất vả hơn trước rất nhiều. Về phần Băng Quốc, Lãnh Diễm càng thêm ru rú trong nước. Uy vọng của nàng tại Băng Quốc cũng càng trở thành truyền thuyết thần thoại. Nghe nói hiện tại, đại đa số dân chúng Băng Quốc đều treo bức họa của nàng trong nhà, quả thật sùng bái nàng giống như thần tiên vậy – Nhưng Hạ Lan Tuyết biết rõ, nàng rất đơn độc. Con Hạ Ngọc, sau khi nghỉ ngơi một thời hạn cũng đã trở lại Hạ Hầu. Bởi vì có hiệp nghị với Liễu Sắc, Hạ Lan Tuyết không hề động chạm đến Hạ Hầu, chỉ chế tài sự tăng trưởng của họ mà thôi. Thực lực của Hạ Hầu đã không còn vững mạnh bằng lúc trước, chỉ còn là một quý tộc lụi bại. Hạ Ngọc vẫn chưa tái hôn. Hắn giống đùng một cái biến mất khỏi quốc tế này vậy. Về phần Lưu Viên, một lần nữa bị vùi sâu trong sơn cốc quanh năm mây mù bao trùm. Bí mật trong Lưu Viên cũng vẫn là một bí hiểm. Nó vẫn là nơi thần bí nhất trong thiên hạ. Ngẫu nhiên có tin tức của Lưu Trục Phong từ những nơi truyền đến, lại như bình tung ảo ảnh, nhìn không ra quy luật. Về phần Hạ Lan Khâm cùng Phượng Thất … Hạ Lan Tuyết cười khổ : Phượng Thất vẫn đang trốn tránh, Hạ Lan Khâm vẫn đang một mực tìm. Quanh đi quẩn lại suốt hai năm, trước sau vẫn chưa từng gặp nhau. Duy nhất còn dư lại, vị đế sư thích hợp nhất – Hạ Lan Tuyết nhanh gọn nghĩ đến một người. Phượng Cửu. Để Dịch Kiếm dạy chúng học võ, Phượng Cửu dạy chúng học văn Chỉ là Phượng Cửu cùng Lục Xuyên vẫn không có tin tức, cũng không biết bọn họ có phải đã đến nơi nào ẩn cư rồi không. “ Truyền lệnh xuống cho Thiên Nhất Các hàng loạt xuất quân hành động. Mặc kệ chân trời hay góc biển, phải tìm cho được Phượng tiên sinh về đây. ” Hạ Lan Tuyết ra quyết định hành động, sau đó dặn dò một chút ít. Mạng lưới tìm kiếm Phượng Cửu lặng lẽ mở ra rộng khắp. Trong hoàng cung, lại vô cùng hài hòa bình lặng. Buổi chiều, lúc Hạ Lan Tuyết trở lại, chỉ thấy Y Nhân đang nằm trên ghế dựa, Tiểu Tân co rúc bên cạnh nàng. Hai mẹ con nằm dựa bên nhau, vô cùng an tường tự tại phơi nắng ngủ gật. Y Lâm ngồi sau sống lưng Y Nhân, cầm sách khảo bài Hạ Lan Thiên An. Tiểu Quỳ tất yếu là đang bị những cung nữ đuổi theo, lắc lư lòng vòng, vừa cười vừa chạy. “ Thiên An. ” Hạ Lan Tuyết đi tới, nghe một hồi những thứ thi văn tối tăm khó hiểu, xoa đầu Hạ Lan Thiên An, vui tươi nói : “ Đến khi con trưởng thành rồi, trạng nguyên Thiên Triều chắc sẽ thuộc về con thôi. ” “ Bệ hạ quá khen. ” Hạ Lan Thiên An rất ông cụ non vấn đáp, không hề có chút mừng cuống hay kiêu ngạo. Hạ Lan Tuyết chú ý nhìn nó, trong lòng tán thưởng : Thông minh tuấn tú, lại là một đứa trẻ hiểu biết. Tiểu Tân và Tiểu Quỳ lớn lên cũng giống Hạ Lan Tuyết, hoàn toàn có thể nói xinh đẹp, nhưng không có được phong thái thanh nhã cùng với … một loại khí tức trầm trầm mà ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng lấy làm khó hiểu như Thiên An.

Nó chỉ thân thiết với Y Lâm, hình như cũng không thích Y Nhân. Người mà nó tiếp xúc nhiều nhất, cũng là Y Lâm.

Hạ Lan Tuyết cảm thán ngẩng đầu, tự nhiên phát hiện, Y Lâm đang nhìn qua hắn với ánh mắt sáng quắc.

Share this:

Like this:

Số lượt thích Đang tải …

Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận