Trùng điệp áo màu xanh là một tiếng trả lời

Các anh chia nhau thành rất nhiều nhóm, “ đến từng ngõ, gõ từng nhà ” để mang lương thực, thực phẩm, túi thuốc phúc lợi khuyến mãi ngay bà con nghèo và những người đang bị dịch bệnh hành hạ. Không bỏ sót một con hẻm hay một nhà trọ nào, những người mặc áo lính màu xanh đã mang nghĩa tình của quốc gia đến với những bà con nghèo nhất, những người yếu thế cần trợ giúp nhất .
Cứ mỗi lần bộ đội xuất quân, mỗi lần sắc áo lính màu xanh tràn ngập ở một vùng quê nào đó, thì mọi người dân Việt biết ngay là vùng ấy đang chịu tai ương và cần tương hỗ khẩn cấp .
Bây giờ, vùng quê ấy là TP. Hồ Chí Minh, thành phố lớn nhất nước đang oằn mình trong dịch bệnh, với hàng triệu người lao động nghèo, những người lao động tự do bị mất việc, những người vô gia cư trú ngụ bên lề đường phố, những người già yếu thân cô thế cô … Hàng triệu con người ấy là đồng bào của tất cả chúng ta, và họ đang cần được nuôi nấng giúp sức cho qua cơn dịch bệnh ngặt nghèo này .

“Những người lính Cụ Hồ” là cái tên yêu thương mà người dân TP.HCM, dân Việt Nam âu yếm gọi những người lính con em mình, những người lính đang ngày đêm luyện tập để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân.

Vâng, bảo vệ nhân dân là lý tưởng của những người lính Việt. Những thế hệ bộ đội thời xưa ra trận không chỉ bảo vệ Tổ quốc, mà còn bảo vệ cho những người dân bằng tổng thể sức mạnh và đức quyết tử của mình .
Bây giờ chính là lúc những người lính xuất quân vì nhân dân, đến với nhân dân bằng tình cảm, lòng yêu thương, nghĩa vụ và trách nhiệm và nghĩa vụ và trách nhiệm của những đứa con so với cha mẹ ông bà mình .
“ Lính Cụ Hồ ” chỉ đơn thuần là vậy. Và đó là tuyệt kỹ để đội quân này bách chiến bách thắng trải qua bao cuộc cuộc chiến tranh. Nhân dân đã thắt lưng buộc bụng chịu thương chịu khó nuôi mình, giờ đây là lúc những người lính có thời cơ đền đáp phần nào công ơn của nhân dân .
Nếu không có dịch bệnh hay tai ương, nhiều khi tất cả chúng ta ít được trực tiếp gặp những người lính. Ai cũng có việc của mình, có trách vụ của mình, những người lính càng như vậy .

Rồi dịch bệnh Covid-19 tràn tới, như một trận cuồng phong màu đen gây tai ương chết chóc. Và chính lúc này, ở đây, người dân lại được gặp người lính, gặp những đứa con hiếu thảo của mình. Có thể những gói quà, những túi thuốc hay những bao gạo kia cũng là của cải do nhân dân làm ra, do nhân dân góp phần, nhưng khi nhân dân chịu gian khó, đau ốm, vật vã, thì những người lính như những “ thiên thần áo xanh ” đã xuất hiện rất kịp thời. Họ tràn ngập từ đường phố tới những con hẻm nhỏ, họ đi tới những nhà trọ có những bà con đồng đội cha mẹ họ đang thiếu thốn, và họ mang bao yêu thương ấm cúng đến cho những ai đang chờ đón họ .
“ Lính Cụ Hồ ” chỉ đơn thuần là vậy. Ở bất kể đâu nhân dân cần, là họ xuất hiện, với nụ cười thân thiện, với những câu nói ấm cúng san sẻ, những chăm sóc khiến người dân thực sự xúc động. Những đứa con của nhân dân, đã lâu rồi tất cả chúng ta ít khi được nói câu ấy với toàn bộ tình yêu thương. Bây giờ chính là thời gian để nói :
“ trùng điệp áo màu xanh là một tiếng vấn đáp
của Nhân dân, Mẹ ơi ! ”

Vâng, nhân dân muôn đời vẫn là nhân dân, còn Mẹ chính là Tổ quốc Việt Nam vô vàn yêu thương của chúng ta.

Với trận giặc Covid này, “ trùng điệp áo màu xanh ” lại lắng nghe và hô vang đáp lại lời thề của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, đại tướng Phan Văn Giang trước hàng quân : “ Đây như thể một trận chiến, nhất định không thắng không về ! ” .

* Bài viết bộc lộ văn phong và góc nhìn của tác giả .

Source: https://thoitrangviet247.com
Category: Áo

Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận