Độ dài : 70 chương chính văn + 3 phiên ngoại .
Chẳng biết vì sao mình lại đặt nhiều hy vọng vào những bộ truyện thuộc thể loại gương vỡ lại lành ? Ngẫm nghĩ thật kĩ thì có vài nguyên do. Đầu tiên phải kể đến là mình thích việc bỏ lỡ quá trình tán tỉnh yêu đương, hai tình nhân nhau rồi chia tay, hiện tại được kể xen với quá khứ, giống như chính mình sống lại một khoảnh khắc xưa cũ đó. Có lẽ bản thân mình cảm thấy nó rất là hoài cổ, cũng rất đậm chất “ thơ ”. Thứ hai là nếu tác giả tinh xảo một chút ít, thì mình hoàn toàn có thể nhìn tình yêu của nhân vật chính dưới nhiều góc nhìn, con người trải qua một tích tắc cũng đã độc lạ rồi, bởi vậy nên tình cảm cũng sẽ biến chuyển, mình tin là vậy. Thứ ba, nhưng lại là điều quan trọng nhất, mình tin trên đời chẳng có gì tuyệt vời và hoàn hảo nhất, mọi thứ chỉ là tương đối, và tình yêu cũng vậy. Tất cả những yêu thương gì đó, cũng không thể nào tránh khỏi cãi vãi, sự không tương đồng, rạn nứt, và tình yêu được hàn gắn, sẽ càng bền chặt, bởi mỗi nửa trái tim đều đã trưởng thành .
Nào, quay lại với bộ truyện tên dài dằng dặc này nào. Lúc đọc truyện, cảm xúc của mình cứ dào dặt như thủy triều, lên lên xuống xuống. Mình cứ hi vọng là có thể viết một bài review thật xịn xò để nếu ai đó tìm kiếm thấy thì sẽ quyết định đi học bộ truyện này, cơ mà bây giờ mình thấy khó khăn quá cơ. Mình vừa khóc vừa cười cùng nhân vật. Khóc vì lo lắng Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã cứ dày vò nhau như thế, khóc vì hạnh phúc khi hai người nhận ra tâm tình của nhau, khóc khi biết được hai người hi sinh vì nhau như thế nào. Dạo này có lẽ mình hơi dễ khóc đó =))).
Bộ truyện kể về một cặp chồng chồng mới ly hôn, ảnh đế Phương Thiệu Nhất và tác giả Nguyên Dã. Nói ngắn gọn và hơi thiếu ý thì hai người kết hôn được chục năm, yêu thương và nhân nhượng nhau nhiều quá rồi bỗng cảm thấy không tin, lạc lối nên chia tay để tạm “ nghỉ ”. Còn đơn cử ra thì dài quá chẳng nói hết nổi đâu !
Nguyên Dã là một con ngựa bất kham, mà đúng theo trong truyện thì anh là một con khỉ hoang dã. Anh lúc là một cậu nhóc thì bướng bỉnh, phản nghịch, tính tình không được tốt, tiếp tục gây rắc rối. Ba mẹ của Nguyên Dã tuy nhiều lúc tức giận, nhưng vẫn dung túng cho anh. Cứ như thế, Dã hầu tử được nuôi dạy chăn thả thành một con người tự do, nhiệt huyết, chân thành. Nguyên Dã từng nói với ba mình : “ Có hối hận thì con chịu. Đời người vốn là một vở kịch, sống thế nào cũng là kịch, con chỉ diễn vở kịch của chính bản thân mình ” .
Nguyên Dã vô tình gặp được Phương Thiệu Nhất, nhưng anh vốn là một chú khỉ hoang dã, chẳng biết điều gì. Nguyên Dã yêu thích Phương Thiệu Nhất, thích bám lấy anh Nhất để tâm sự trò chuyện, thậm chí còn còn theo anh Nhất đến đoàn phim để xem anh đóng. Đối với Nguyên Dã, Phương Thiệu Nhất giống mặt trăng. Mặt trời khác với mặt trăng. Mặt trời thì chói mắt, nóng rực, nó mang tới ánh sáng, nhưng bạn không dám ngắm nhìn nó, cũng biết mình không hề chạm tới. Mặt trăng thì khác nhiều lắm, mặt trăng cũng sáng ngời xinh xắn như vậy, nhưng bạn hoàn toàn có thể chú ý dõi theo mà không thấy chói mắt. Trăng lành lạnh, ánh trăng cũng dịu êm yên tĩnh như vậy. Bởi vậy nên dẫu Phương Thiệu Nhất ấm cúng và chói lòa như vậy, nhưng đó giờ Nguyên Dã không cảm thấy hắn là thái dương. Hắn nên là vầng trăng, thanh nhã mà cao quý .
Hai người trẻ tuổi, một người phấn khởi theo đuổi, một người thì hưởng thụ cảm giác được theo đuổi. Yêu đương cuồng nhiệt gì đó, cứ thế va vào nhau, rồi kết hôn. Trong suốt thời hạn ở bên nhau, Nguyên Dã đã an yên hơn rất nhiều. Phương Thiệu Nhất luôn là người dẫn dắt Nguyên Dã học cách cảm nhận học cách phân biệt. Mọi người nhìn vào luôn thấy cuộc hôn nhân gia đình này, ảnh đế Phương là người chịu thiệt thòi hơn, anh kết hôn sớm như vậy, cũng là kẻ đánh cuộc nhiều hơn, nhưng thực sự Nguyên Dã cũng hi sinh nhiều vô kể. Nguyên Dã chính là ngọn lửa mà Phương Thiệu Nhất nâng niu trong lòng bàn tay. Trọng tâm đời sống của hai người nghiêng về phía Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã cũng bước một phần vào đời sống thẩm mỹ và nghệ thuật, nơi mà lí tưởng, nhiệt huyết bị dội dập một phần. Chú khỉ hoang giờ trở thành chú khỉ nuôi nhà rồi. Rõ ràng vẫn ở bên nhau, nhưng ở giữa họ có một khoảng cách chưa thể xóa nhòa .
Đến đây, tự nhiên mình cảm thấy từ ngữ của mình không đủ để nói về tình cảm của hai người. Phải đọc truyện cơ ! Phải đọc thì mọi người mới cảm nhận được diễn biến tâm lí của hai người, trong quá khứ là những thiếu niên tuổi đôi mươi, hiện tại đã là ông chú ngoài ba mươi. Đọc đi rồi mới hiểu tại sao truyện lại có tên là “ sau khi ly hôn em vẫn còn mặc áo khoác của anh ”, đọc rồi mới biết tại sao hai người lại chia tay dù vẫn còn yêu nhau rất rất nhiều. Nhưng mình nghĩ đọc xong mọi người cũng chẳng biết ai là tình nhân nhiều hơn. Cơ mà mọi người sẽ thấy được cái sự “ yêu lại từ đầu ” nó ngọt như thế nào ! ! !
Trong truyện hình như có ít lần Phương Thiệu Nhất gọi “ Nguyên Dã à ” rồi Nguyên Dã đáp “ Ơi “. Nhưng rất nhiều đoạn “ Anh Nhất à ”, “ Ơi “. Mỗi lần nghe hai người gọi nhau như vậy, mình muốn tan chảy luôn .
Trước đây, Nguyên Dã từng nói : “ Anh ở bên cạnh là trái tim của em … Anh trong điện ảnh là giấc mộng của em. ”
Sau này, Phương Thiệu Nhất nói với Nguyên Dã : “ Anh trong phim ảnh là giấc mộng của em, thật vậy à ? ”
Nguyên Dã đáp một tiếng : “ Vâng. ”
Phương Thiệu Nhất lại nói : “ Người đó cũng là giấc mộng của anh. ”
Đọc xong một bộ truyện mà cảm thấy yêu thích, thì chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối. Tiếc nuối vì câu chuyện của hai người đã khép lại rồi, nhưng là một cái kết đẹp. Giống như mở đầu chia ly, kết thúc đoàn viên là một hành trình đi tìm kiếm hạnh phúc vậy. Và mình cũng tiếc nuối cả những nhân vật phụ khác nữa, là cậu trợ lí Cát Tiểu Đào, người tích cực nhất khi Nguyên Dã tuyên bố theo đuổi lại Phương Thiệu Nhất, là bố mẹ hai bên gia đình, là mấy vị đạo diễn chứng kiến sự nghiệp của ảnh đế Phương và cùng sống vì nghệ thuật, vân vân và mây mây. Thế mà chớp mắt, hơn 70 chương vèo cái hết.
Bài review trên giống một cái tâm sự, trải lòng của mình hơn là tóm tắt và nhận xét nhỉ ? Nhưng mình vẫn muốn lảm nhảm thêm một chút ít. Chẳng hiểu sao đọc truyện này lại nhớ đến bát chè đắng mà đứa bạn dẫn đi ăn vào một buổi chiều xế rét căm căm. Xúc một thìa có thạch đen, có sữa đặc, khởi đầu là vị ngọt của sữa, nhưng cứ để miếng thạch trên lưỡi thì từ từ sẽ thấy đắng, nhưng vị ngọt của sữa vẫn cứ quẩn quanh. Nuốt xuống thì hai cái vị ấy quyện vào nhau và lưu lại trong miệng, thành một thứ gì đó thật ấn tượng. À, tình yêu cũng thế, có ngọt, có đắng, rồi sẽ trôi qua chẳng còn gì, nhưng cái cảm xúc ấy chẳng thể quên được .
Không biết kết thế nào, phải trích dòng cuối trong phiên ngoại này .
“ Chuyện kể xong rồi phải ngủ thôi .
Màn đêm lặng lẽ trôi quá nửa, đời người bình an vẫn trải dài. ”
Aaaa, quên mất, phải vào edit thêm đoạn cuối này. Cảm ơn editor Muối. Có lẽ bạn ấy sẽ chẳng đọc được đâu nhưng mình vẫn muốn cám ơn. Vì bạn dịch truyện đọc rất thích, cứ như vậy đi thẳng vào tim mình vậy .
Share this:
Like this:
Đang tải …
Source: thoitrangviet247.com
Category: Áo