Bài 30B: Dòng sông mặc áo

Lựa chọn câu để xem giải thuật nhanh hơn

Câu 1

Chuẩn bị kể lại một câu chuyện em đã được nghe, được đọc về du lịch hay thám hiểm.

Gợi ý:

Bạn đang đọc: Bài 30B: Dòng sông mặc áo

Xem những bức tranh sau để chọn câu truyện .

a ) Những câu truyện có thật :
– Các cuộc thám hiểm của Cô-lôm-bô từ năm 1492 đến năm 1504 phát hiện ra châu Mĩ .
– Chuyến đi vòng quanh quốc tế của Ma-gien-lăng .
– Các cuộc thám hiểm Bắc Cực, Nam Cực, chinh phục đỉnh Ê-vơ-rét, … của nhiều nhà khoa học, thể thao .
b ) Những câu truyện tưởng tượng :

– Hai vạn dặm dưới đáy biển, Tám mươi ngày vòng quanh thế giới, Cuộc du hành vào lòng đất, Năm tuần trên khinh khí cầu của Véc-nơ

– Gu-li-vơ du kí của Xuýp, Dế Mèn phiêu lưu kí của Tô Hoài, Cuộc du lịch kì diệu của Nin Hơ-gớc-xơn của Lác-gớc-lốp, …

Lời giải chi tiết:

Câu chuyện tham khảo

Mùa hè vừa qua, bố mua Tặng Kèm cho em cuốn sách Dế Mèn phiêu lưu kí của nhà văn Tô Hoài. Câu chuyện để kề chuyến hành trình dài, phiêu lưu của chú Dế Mèn tới những vùng đất mới. Câu chuyện rất hay và hấp dẫn em đã miệt mài đọc nó suốt cả mùa hè. Mỗi hành trình dài của Dế Mèn đều thật đáng nhớ, trong đó em ấn tượng hơn cả là lần Dế Mèn ra tay bênh vực chị Nhà Trò .
Ở vùng đồng cỏ này, ai cũng biết đến Dế Mèn hào hiệp và tốt bụng, thường giúp sức, bênh vực kẻ yếu. Dế Mèn thích phiêu lưu đây đó để chiêm ngưỡng và thưởng thức vẻ đẹp vạn vật thiên nhiên và tìm người kết bạn .
Một lần nọ, Dế Mèn đi phiêu lưu qua một vùng cỏ xước xanh dài thì chợt nghe thấy tiếng khóc tỉ tê. Đi vài bước, Dến Mèn gặp chị Nhà Trò đang ngồi gục đầu bên tảng đá cuội .

Chị Nhà Trò đã bé nhỏ lại gầy yếu quá, người bự những phấn như mới lột. Chị mặc áo thâm dài, đôi chỗ chấm điểm vàng, hai cánh mỏng như cánh bướm non, lại ngắn chùn chùn. Hình như cacnhs yếu quá, chưa quen mở, mà cho dù có khỏe cũng chẳng bay được xa. Dế Mèn đến gần, an ủi mãi chị mới kể rằng:

Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ chị đã phải vay lương ăn của bọn Nhện. Sau đấy, không may mẹ mất đi, còn lại thui thủi có một mình. Mà chị vốn sinh ra đã ốm yếu, kiếm bữa nuôi thân còn chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Không có gì trả nợ, mấy bận bọn Nhện đã đánh chị. Chúng còn đe trên đường về nhà hôm dó sẽ chăng tơ ngang đường để bắt, vặt chân, vặt cánh ăn thịt chị. Vừa buồn vừa sợ, chị chỉ biết ngồi gục bên tảng đá mà khóc. Nghe xong, Dế Mèn xòa hai bàn ra bảo : “ Em đừng sợ. Hãy quay trở lại cùng với tôi đây. Đứa gian ác không hề cậy khỏa ăn hiếp kẻ yếu ”, rồi dắt Nhà Trò đi .
Đi được một quãng thì đến chỗ mai phục của bọn Nhện. Bọn Nhện chăng từ bên nọ sang bên kia biết bao đường tơ. Khi nghe thấy tiếng Dế Mèn hỏi, từ trong hốc đá, một mụ Nhện cái cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Troogn mụ đanh đá, nặc nô lắm. Dế Mèn quay phắt sống lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai. Mụ Nhện co rút lại rồi cúi rập đầu xuống đất như cái chày giã gạo. Dế Mèn quát : “ Các người có của ăn của để, béo múp béo míp mà cứ dời mãi một tí tẹo nợ đã mấy đời rồi. Có phá hết những vòng vây đi không ? ” .
Bọn Nhện sợ hãi cùng dạ ran. Cả bọn cuống cuồn chạy dọc chạy ngang, phá hết những dây tơ chăng lối. Con đường về tổ của Nhà Trò quang hẳn.

Source: https://thoitrangviet247.com
Category: Áo

Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận