“Chị có quần áo không, gửi cho học sinh chúng em với”

Năm nào miền Bắc cũng có mùa đông giá rét. Ai cũng biết điều đó. Trẻ em vùng cao luôn đói ăn, thiếu mặc. Không ai lạ gì chuyện này. Thế nhưng, bao lâu nay, những đứa trẻ tội nghiệp vẫn chịu tình cảnh khổ sở đó bởi hoạt động của những đoàn thiện nguyện tự phát, dù rất đáng quý, nhưng không thể mang lại sự thay đổi đáng kể. Với đợt rét kỷ lục 40 năm mà miền Bắc đang trải qua, dư luận càng thương cảm hơn.

Qua khám phá của phóng viên báo chí Báo Gia đình và Xã hội, tại nhiều trường học miền núi, hầu hết trẻ em ở những địa phương vùng sâu – vùng xa lúc bấy giờ vẫn đang thiếu nhiều quần áo, giày dép ấm .
Được biết, học viên tại nhiều trường học vùng cao đã phải nghỉ từ 3 thời nay, trời quá lạnh và cũng do không đủ quần áo ấm nên bắt buộc phải nghỉ học .

Thầy giáo Hoa Văn Thuận – giáo viên cắm bản tại trường Tiểu học Thôn Lũng (Xã Khánh Xuân, H. Bảo Lạc, Cao Bằng) chia sẻ với phóng viên: “Trường có 98 em, hiện 100% học sinh có hoàn cảnh khó khăn, thiếu quần áo ấm, nhiều em hằng ngày vẫn phải đi chân đất. Các cháu mầm non toàn không quần đi học, đến lớp được 1-2 tiết thì run cầm cập rồi các cô lại phải cho về”.

Bức ảnh đang gây xôn xao cộng đồng trong đợt mưa tuyết ở các tỉnh miền núi. Ảnh TLBức ảnh đang gây rối loạn hội đồng trong đợt mưa tuyết ở những tỉnh miền núi. Ảnh TL
Tại trường PT Dân tộc Bán trú – Tiểu học Thu Lũm ( H. Mường Tè, Lai Châu ), thầy giáo Chang Xá Phạ ( 29 tuổi ) nói với PV Báo Gia đình và Xã hội : “ Trường có 287 học viên, chỉ có số ít mái ấm gia đình có điều kiện kèm theo mua đủ quần áo cho con trẻ, còn lại rất nhiều em đang thiếu thốn. Vừa rồi có một đoàn tình nguyện lên từ thiện, mỗi em được 1 chiếc áo nhưng phần đông còn thiếu nhiều vì nhiều em ở xa trường 20-30 km nên chưa được phát. Từ đầu năm học đến giờ trường cũng chưa nhận được ủng hộ từ chính quyền sở tại địa phương ” .
Là giáo viên cắm bản nhiều năm tại trường PT Dân tộc Bán trú – Tiểu học Xéo Dì Hồ ( Xã Lao Chải, H. Mù Cang Chải, Yên Bái ), cô Hà Thị Thuận ( 31 tuổi ) san sẻ : “ Nói về chuyện những em thiếu thốn quần áo thì là 100 % chứ không phải 99 % nữa ( cả trường hơn 700 học viên ). ​ Từ đầu năm đến giờ những em cũng nhận được một đợt ủng hộ sách vở thôi chứ chưa được nhận quần áo. Nhiều em đi học thiếu quần áo, giày dép, những em bán trú thì không đủ chăn. Chúng tôi chỉ mong những em có thêm đồ ấm mặc nhưng cũng không biết liên hệ vào đâu xin tương hỗ, còn chờ chính quyền sở tại địa phương giúp thì … chắc chẳng khi nào có … ”
Theo cô Nguyễn Thị Vinh ( 42 tuổi ) – giáo viên trường Tiểu học xã Lũng Pù, huyện Mèo Vạc, Hà Giang, năm nay, một số ít em thực trạng đặc biệt quan trọng khó khăn vất vả cũng đã được tương hỗ nhưng còn rất nhiều em chưa có …
” Bên hội Chữ Thập đỏ ở xã cũng tương hỗ nhưng ít lắm ! Nhìn những em mặc phong phanh, chúng tôi chỉ biết xin củi về đốt lửa sưởi ấm, lôi kéo những nhà hảo tâm nếu được thì họ giúp chứ chính quyền sở tại địa phương cũng không giúp gì được … ”, cô Vinh nói .

 

Hành động từ thiện từ các nhóm tình nguyện, nhà hảo tâm tuy là tốt nhưng chỉ là tự phát, nhỏ lẻ. Cần thiết hơn chính là kế hoạch tổng thể. Ảnh TL

 

 

Hành động từ thiện từ những nhóm tình nguyện, nhà hảo tâm tuy là tốt nhưng chỉ là tự phát, nhỏ lẻ. Cần thiết hơn chính là kế hoạch toàn diện và tổng thể. Ảnh TL

Thầy Thuận – trường Tiểu học Thôn Lũng cho hay : “ Có năm được, năm không ! Bên Hội Chữ Thập đỏ có năm cũng giúp nhưng vì hầu hết những em lại không mặc được vì quần áo cũ và quá to do gom được của học viên trung học, người lớn ở những nơi khác về. May ra những hội từ thiện nào mà họ có tiền và tìm thấy trường khó khăn vất vả thì họ giúp thôi ” .
Người miền xuôi lên vùng cao, thương xót, kinh ngạc rồi ngả phục những em nhỏ khi chúng cứ trần truồng, chân không dép trong giá buốt. Rồi có người thì ví vui những em là ” siêu nhân ” … !
Năm nào những em cũng thiếu quần áo ấm, và thiếu thốn không phải chỉ ở một vài điểm mà là rất nhiều nơi. Ủng hộ, từ thiện tuy là những hành vi thiện tâm, có ích nhưng chỉ là do tính tự phát, nhỏ lẻ và chưa như nhau .

Trong đợt rét này, ngày 23/1, một giáo viên tại trường Tiểu học Cao Bắc – xã Xuân Trường, Bảo Lạc, Cao Bằng vì không còn cách nào khi quá thương học trò nên đã gọi điện khẩn thiết đến phóng viên Hoài Phương của đài PT-TH Cao Bằng: “Ở đây nhiệt độ đã xuống 1 độ C, học sinh không đủ áo mặc. Chị có quần áo không, gửi cho học sinh chúng em với…”.

Từ cuộc điện thoại thông minh đó, đã có nhiều nhà hảo tâm, nhiều tấm lòng ấm cúng cùng chung tay quên góp, ủng hộ quần áo, mũ, giày dép ấm đến với học viên tại ngôi trường này .
May ra, còn có cô giáo nọ hoàn toàn có thể liên lạc với nữ phóng viên báo chí của đài tỉnh, nhưng vẫn còn nhiều nơi khác, nhiều ngôi trường, bản làng khác …, họ sẽ không biết phải xin trợ giúp cho con em của mình, học trò của mình ở đâu …

N. Thuyết/Báo Gia đình & Xã hội

Source: thoitrangviet247.com
Category: Áo

5/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận