Yêu thượng đối thủ một mất một còn – Sung Tùng

Chương 1 Tiêu Khánh Nam thời điểm ngày hôm nay gặp hạn. Đầu tiên một tay cầm điện thoại di động, một tay bóp tờ chi phiếu đứng trước một đống phế liệu. Không chỉ như thế, hắn chính là xem xét làm thế nào hoàn toàn có thể đến nhà bè bạn được. Vẫn là nên trực tiếp tìm bạn hữu đến tương hỗ ngay chỗ này. “ … ” Quay đầu nhìn mọi thứ lộn xộn đến rối tinh rối mù, nhất thời trong lòng lửa giận dâng lên. Chuyện này khởi đầu từ nửa giờ trước. Đương nhiên, nửa giờ trước đống phế liệu trước mặt vẫn là chiếc xe thể thao mới tinh của hắn. Mà hắn trong lòng đầy khấp khởi hẹn gặp bè bạn lâu ngày không gặp. Xe mới mua thật tốt, một đường chạy tới không tự giác liền đùng một cái tăng cường. Ven đường vừa lúc có một lão thái băng qua đường, hắn nhìn nhìn liền tần suất từ bên người bà mà chạy qua. Ai biết lão kia thế nhưng lại bị hắn doạ sợ mà ngã nhào xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn đường thăm dò, bất đắc dĩ dừng xe lại nhìn trường hợp của lão bà. Lão bà ngồi dưới đất nhu nhu đầu gối, thấy hắn lại gần liền mở màn quở trách. Hắn thấy lão bà này ăn mặc thông thường, lại so với mình dài dòng tư tưởng giáo dục bảo hắn đi quá nhanh gần đâm chết bà, trong lòng liền có chút phiền não. Vì vậy câu kia “ Đâm chết lão thì thế nào, còn không đáng giá bằng xe của tôi ” liền như thế bị quăng ra ngoài. Ai biết lão kia nghe hắn nói thế, thế nhưng lại gật đầu, đùng một cái một phen giữ chặt quần áo hắn, “ Cậu đừng đi. ” Lão nhìn hắn chú ý không nhanh không chậm rút điện thoại thông minh ra, cũng không biết nói với ai bà bị đụng phải, còn nói bà không bằng giá một chiếc xe. Điện thoại nói rất ngắn, Tiêu Kính Nam nhăn mày giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút ít. “ Tôi hoàn toàn có thể đi rồi chưa. ” “ Cậu không hề đi. ” Lão rất kiên trì, thế cho nên chung quanh cũng từ từ tụ tập người vây xem. “ Lão bà muốn tôi như vậy chờ bao lâu a. ” Tiêu Kính Nam nhìn nhìn chung quanh, nghĩ thầm một lão bà hoàn toàn có thể làm được gì, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, lại nói ta là không cố ý a. Mười lăm phút sau, một chiếc xe ngoại tại đám người đứng ngoài dừng lại, từ trên xe bước xuống một người đàn ông nghiêm nghị, phía sau còn theo hai người. Người đàn ông đi đến chỗ bọn họ liền liếc hắn một cái, cúi người đem lão bà nâng lên, khoác chiếc áo bành tô trong tay lên người bà, “ Chính là hắn ? ” Lão bà gật gật đầu. “ Lên xe trước, bên ngoài lạnh lẽo. ” Người đàn ông sai một người đỡ bà lên xe, nhìn nhìn xe của hắn, rồi mới từ trong túi áo ra môt tờ chi phiếu, xoát xoát viết xuống một vài chữ, lưu loát đưa đến trước mặt hắn. Tiêu Kính Nam không rõ ràng đảm nhiệm, nhăn mi nhìn số lượng trên mặt : hai trăm năm mươi vạn. “ Cái này ý gì ? ” Tiêu Kính Nam hỏi người đàn ông kia. “ Giá trị nó như vậy. ” Người đàn ông nhìn xe của hắn, đùng một cái nói, “ Đập nát nó. ” Không đợi Tiêu Kính Nam kịp phản ứng, hai nam chàng trai phía sau đã lấy gậy bóng chày hướng xe hắn đập loạn một trận. Mà hắn liền như vậy mở to mắt nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn xe thể thao mới mua của mình biến thành một đống phế liệu, trong tay còn nắm chi phiếu hai trăm năm mươi vạn. Chờ hắn hoàn hồn, bọn họ đã hoàn thành công việc – đập nát xe hắn. Người đàn ông đứng trước mặt hắn lộ ra một tia khinh miệt tươi cười, phủi bụi trên quần áo. “ Anh dám phá xe tôi ? ” Tiêu Kính Nam ở đầu cuối mở miệng. “ Lần sau trò chuyện nhớ đúng chừng mực, ” người đàn ông hờ hững, “ xe của cậu trong mắt tôi không đáng giá bằng một sợi tóc của người ngồi trong xe kia, cậu hẳn là suôn sẻ không có đụng vào bà. ” “ Anh … ” Tiêu Kính Nam một hơi không nói gì được, mặt trướng đến đỏ bừng. “ Chúng ta đi. ” Người đàn ông cơ bản không nhìn đến hắn liền xoay người rời đi, chung quanh mọi người như trước đối Tiêu Kính Nam chỉ trỏ, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chụp cái xe thể thao đã biến thành xe sắt vụn. “ Nhìn cái gì mà nhìn ! ” Tiêu Kính Nam rống lên một tiếng, khoé mắt miết đến nam nhân thanh nhã rời đi. Vì vậy liền như vậy, Tiêu Kính Nam liền ở trong trạng thái này. Lại qua hơn mười phút, xe tải đến đây, bè bạn cũng tới, nghe xong sự tình liền ôm bụng cười to. Tiêu Kính Nam trợn mắt người nọ một cái, thế cho nên người nọ thức thời xoa xoa ánh mắt, vỗ vỗ bờ vai của hắn. “ Không có việc gi, cậu coi như đổi xe mới, dù sau hắn cũng có đưa chi phiếu đi. ” “ Chó má ! ” Tiêu Kính Nam lần tiên phong trong đời chửi bậy, nghĩ thầm rằng người đàn ông kia nhất định cũng là có uy tính danh dự, nếu như gặp mặt mà chuyện trò … nhất định sẽ rất tốt. — — — — Lời editor : Ha, gặp mặt ấn tượng, em Nam là cái miệng hại cái thân ( づ

10Có bài mới Re: [Đam mỹ – Hiện đại]Yêu thượng đối thủ một mất một còn – Sung Tùng – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2

Nếu như gặp mặt nói chuyện, nhất định sẽ rất tốt.

Những lời này giống như nguyền rủa, tràn ngập ô tao hương khí.

Đó là lúc Tiêu Kính Nam đem xe đi sửa chữa ngày thứ năm. Đồng thời hắn cùng bằng hữu đến bãi ôn tuyền (suối nước nóng) hảo hảo ngâm. Mới vừa ngâm không đến hai giờ, bên ngoài liền có nhân viên thập phần lễ phép mà nói cho hắn biết. Bên ngoài có vị tiên sinh so với bọn hắn giá gấp đôi bao cả bãi.

Cả đám người liền nhìn nhau, quyết định cộng tiền lại mà bao với giá gấp đôi.

Bọn họ đều là thiếu gia bị người trong nhà làm hư, nào có thể bị đuổi đi không đạo lý như vậy được.

Nhân viên nghe bọn họ nói xong, ra ngoài không bao lâu lại tiến vào: “Bên ngoài vị tiên sinh kia nói gấp ba.”

Gấp ba… Đây cũng không phải là bọn họ vài người có thể gánh vác được.

Cho dù trong nhà có tiền, nhưng trong tay phạm vi sử dụng vẫn là có hạn.

Tiêu Kính Nam sắc mặt đen một chút, bên người bạn gái xinh đẹp trên mặt cũng có chút xấu hổ.

“Đi đến nhà tắm của câu lạc bộ nhà tớ đi.” Trần Thiên Gia ngồi ở bên cạnh Tiêu Kính Nam đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, lấy khăn phủ lên người bạn gái, quay đầu nói với hắn. “Đi thôi, Kính Nam.”

Tiêu Kính Nam kéo bạn gái đứng lên, mới vừa khoác khăn mang dép lê vừa nhấc đầu, liền thấy một người đàn ông đi ra từ cầu thang.

Cơ hồ là liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra người kia, mà người đàn ông kia cũng hướng bọn họ nhìn qua.

Tầm mắt trên người bọn họ đảo qua đảo lại, dừng lại trên người hắn, sợ là cũng đã nhận ra.

A, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Dưới loại tình huống này còn tiếp tục nhìn nhau, thật sự là… đối mặt với người Ấn Độ quấn khăn còn tốt hơn đi. (Ấn Độ thì liên quan gì hả em =,=“)

Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủn ít hơn một phút, nhân viên lại từ bên người người đàn ông trở về, đi đến bên cạnh bọn họ.

“Thang tiên sinh nói các người có thể ở lại ngâm.” Nhân viên mỉm cười nói xong, lại hướng Tiêu Kính Nam nhìn lại, “ngoại trừ vị tiên sinh này.”

Tiêu Kính Nam sắc mặt một trầm, vừa muốn bão nổi thì đã bị Trần Thiên Gia bên cạnh một phen giữ chặt, “Từ từ Kính Nam.”

Quay đầu nhìn nhân viên, “Ngươi nói Thang tiên sinh, là Thang Đông Trì tiên sinh sao?”

Nhân viên gật đầu, “Ân.”

“Kính Nam, người này chúng ta tốt nhất không đụng nha.” Trần Thiên Gia bắt lấy cánh tay Tiêu Kính Nam. “Trong nhà chúng ta đều có vài người cùng người này lui tới, hơn nữa…”

Trần Thiên Gia lại gần sát một chút, tại bên tai hắn nói: “Người này bối cảnh không sạch sẽ, cậu tốt nhất đừng đụng vào, là bằng hữu nên tớ nhắc nhở cậu.”

Tiêu Kính Nam bất khả tư nghị quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ý cậu là gì?”

Trần Thiên Gia thở dài, “Thật có lỗi, chúng tớ không thể cùng đi.”

“Các người…” Tiêu Kính Nam đảo mắt qua vài người một lần, “Hảo, tôi đi.”

Đem khăn tắm trên người kéo xuống ném đi, kéo bạn gái bên cạnh hướng cầu thang rời đi.

“Ada!” Thần Thiên Gia hô một tiếng, bạn gái bên cạnh Tiêu Kính Nam quay đầu lại nhìn hắn, “Em tốt nhất cũng nên lưu lại.”

Tiêu Kính Nam nhìn bạn gái thần sắc do dự, lại nhìn người đàn ông đứng ở cầu thang, bỏ tay bạn gái ra, xoay người tiếp tục hướng lên trên đi.

“Chúc anh nhanh xuất bệnh tim.” Thời điểm cùng gặp người đàn ông, Tiêu Kính Nam trừng mắt người đàn ông liếc một cái, nhịn không được như thế liền nói ra miệng.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy trên cổ đau xót, lại mở mắt liền phát hiện mình đã bị áp đến lan can.

Gương mặt người đàn ông phóng đại trước mắt, ánh mắt lạnh đến mức khiến hắn hô hấp đều ngừng, chỉ mở to hai mắt nhìn người kia.

Trần Thiên Gia vừa thấy, bước hai bước muốn qua, lập tức liền bị bảo tiểu của Thang Đông Trì phía sau ngăn dưới cầu thang.

Thân trên cơ hồ treo ngoài trời, thắt lưng bị lan can gỗ đè đến rất đau.

Tiêu Kính Nam nhăn mày đưa tay đẩy tay y ra khỏi cổ mình, nhưng cổ tay trên cổ dường như không nhúc nhích.

Hắn tốt xấu gì cũng thường xuyên đi phòng tập thể thao, tố chất thân thể vẫn tốt, thể nhưng lại ở lan can này bị áp không thể động đậy.

“Giải thích.” Người đàn ông nói.

Tiêu Kính Nam rũ xuống mí mắt hướng người đàn ông nhìn.

Trên cổ ngón tay nắm thật chặt, Tiêu Kính Nam phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, xuất phát từ bản năng giơ chân đá, liền bị người đàn ông cản một phen, đầu gối thật manh chen vào giữa, đem hai chân hắn tách ra.

Đứng một chân, hơn phân nửa cơ thể ở bên ngoài, mất đi cân bằng, cơ hồ toàn dựa vào thắt lưng chống đỡ. Thời gian một lúc lâu, thắt lưng đã bắt đầu rung lên.

“Nhìn cậu có thể chống đỡ bao lâu” người đàn ông gợi lên khoé miệng, thân thể có kỹ xảo đặt trên người Tiêu Kính Nam, “Tôi có chính là nhẫn nại.”

Trần Thiên Gia nhìn hai người trong tư thế quỷ dị, trong lòng khó hiểu toát ra một câu: các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thân thể quá sức thân cận sao!!

Tiêu Kính Nam trên người còn chưa kịp lau khô, làn da trắng dưới ánh mặt trời chiếu xuống trở nên sáng long lanh.

Thang Đông Trì hé mắt, niết trụ thắt lưng Tiêu Kính Nam, “Không sợ sao?”

Bị hắn niết thắt lưng như thế, Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức thả tay đang nắm lan can ra.

Ánh mắt trời chíu lên gương mặt hoảng hốt của Tiêu Kính Nam, hắn thật không nghĩ tới người đàn ông nhìn qua nhã nhặn nho nhã sẽ có đại khí lực như vậy.

Nhanh tay giữ chặt lan can, hắn bắt đầu dồn dập hô hấp.

Thang Đông Trì nhìn ngực hắn không ngừng phập phồng nhanh hơn chỉ biết cố gắng chống trụ, mỉm cười chậm rãi bò lên khoé miệng.

“Nói…”

Tiêu Kính Nam có chút thất bại mà mở miệng, mới phát ra một âm tiết liền bị năm ngón tay ở yết hầu siết đến ho khan.

Thang Đông Trì nhìn hắn ho đến mặt đỏ như heo mới hơi hơi buông tay, “cái gì?”

“Nói… Không nổi…”

Trên cổ nhẹ nhàng buông tay, thân thể bị kéo vào trong, Tiêu Kính Nam ngã trên mặt đất, sờ yết hầu ho mạnh một trận mới dừng lại.

Chờ hắn lại ngẩng đầu, người đàn ông đã choàng khăn tắm rảo bước vào trong ôn tuyền.

Trần Thiên Gia chờ người cũng lục đục trong ôn tuyền ngồi xuống, bào trì khoảng cách lễ phép.

“Thang tiên sinh nói nếu ngươi muốn cũng có thể ở lại.” Bảo tiêu nhìn chăm chú Tiêu Kính Nam nói.

Tiêu Kính Nam quay đầu nhìn người đàn ông đang ngâm mình trong hồ, y hồ cảm giác tầm mắt của hắn, hướng hắn nhíu mày.

“Cút ngay.” Tiêu Kính Nam lập tức đứng lên, đẩy bảo tiêu hướng phòng thay đồ đi đến.

Ai muốn ở lại với hắn mới chính là heo!


Rate this post

Bài viết liên quan

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận